Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Mất một cánh tay không phải là mất tất cả

HHT - Những ngày vết thương ở cánh tay phải dần ổn định, anh dắt tôi ra phía khuôn viên của bệnh viện. Anh kể chuyện những tấm gương nghị lực, những khó khăn trong cuộc sống và mục tiêu thực hiện trong đời. Mất một cánh tay phải không phải là mất tất cả. Tôi còn cánh tay trái nữa.
Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Mất một cánh tay không phải là mất tất cả ảnh 1 Mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt tôi - Ảnh: Google

Năm thứ hai đại học, tôi bị tai nạn và phải cắt bỏ cánh tay phải. Tỉnh dậy sau đợt phẫu thuật, tôi khóc ròng. Mọi người cùng phòng bệnh ái ngại, thương cảm. Không hề thấy xấu hổ, tôi lại càng khóc to thêm. Những tháng ngày sau của cuộc đời tôi sẽ ra sao khi cánh tay phải của tôi không còn nữa? Tôi sẽ thành phế nhân? Tôi suy sụp, chán nản, không ăn, không ngủ.

Biết tin tôi tai nạn, anh trai tôi xin nghỉ việc về chăm sóc tôi. Thấy tôi vật vã bên giường bệnh, anh chẳng nói chẳng rằng đến nắm lấy bàn tay còn lại và siết chặt. Quãng thời gian, anh chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ thay mẹ. Tôi vùng vằng không chịu ăn. Anh im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt cương nghị rồi khuyên bảo tôi. Anh đút từng muỗng cháo, lau mặt, thay đồ cho tôi hàng ngày.

Những ngày vết thương ở cánh tay phải dần ổn định, anh dắt tôi ra phía khuôn viên của bệnh viện. Anh kể chuyện những tấm gương nghị lực, những khó khăn trong cuộc sống và mục tiêu thực hiện trong đời. Mất một cánh tay phải không phải là mất tất cả. Tôi còn cánh tay trái nữa. 

Tôi run sợ trước những gì sắp diễn ra. Anh lấy lại sự bĩnh tĩnh, trấn an tôi. Đôi tay anh như thay đôi tay tôi làm hết mọi việc. Trở về cuộc sống thường ngày, anh khuyên tôi tập viết bằng tay trái còn lại. Tôi lúng túng, cầm bút đưa nét chữ nguệch ngoạc như cậu trẻ con mới tập viết. Anh làm tất cả mọi việc từ đi chợ nấu ăn để cho tôi chuyên tâm tập viết. Anh khích lệ tôi bằng những lời động viên đúng lúc. Tôi dần bình tâm.

Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Mất một cánh tay không phải là mất tất cả ảnh 2

Tôi đã đủ tự tin để quay trở lại trường học - Ảnh: Daubao.com

Một thời gian sau, tôi đã có thể trở lại trường đại học cùng với nét chữ viết bằng tay trái. Tôi bị mất đi một cánh tay nhưng tôi vẫn có thể làm được những công việc bình thường hằng ngày bằng cánh tay còn lại. Trải qua rất nhiều khó khăn trong sinh hoạt hàng ngày, vô vàn những cảm xúc tiêu cực chợt đến chợt đi, cả những mặc cảm về bản thân tưởng chừng như không cách nào có thể xóa bỏ, cuối cùng, tôi cũng nhận được tấm bằng cử nhân.

Ngày tôi nhận bằng, anh xuất hiện. Anh siết mạnh vai tôi. Anh nói anh rất tự hào về tôi. Còn tôi thì đã luôn nghĩ rằng, nếu như không có anh, tôi chắc chắn sẽ không làm được bất cứ điều gì cả.

Mời bạn tham gia cuộc thi dành cho những cây bút trẻ, những tâm hồn yêu viết:

Để dự thi, bạn hãy viết một tác phẩm tối đa 500 từ. Thể loại đa dạng: Truyện mini, Tản văn, Cảm thức... Nội dung phong phú về cuộc sống, gia đình, rung động đầu đời, một trải nghiệm thú vị... Yêu cầu tác phẩm phải phù hợp với đối tượng độc giả trẻ. Hạn cuối nhận bài dự thi đến 15/4/2020. Địa chỉ nhận bài dự thi: truyennganh2t@gmail.com. Tiêu đề email ghi rõ “Bài dự thi viết mini + tên bài viết”. Lưu ý: Ghi rõ họ tên, điện thoại, facebook, địa chỉ để BBT có thể liên hệ với bạn nhé!

Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Mất một cánh tay không phải là mất tất cả ảnh 3
MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.