HHT - Sau này, tui nghe ba kể món thịt chuột đồng dưới quê rất quý giá, chỉ dành đãi khách quý. Thế mà tui nỡ lòng giận nhỏ Bé Tư. Có lẽ không chỉ là đôi mắt, đôi tai, mà tâm hồn tui phải mở thật rộng, mới có thể biết một người bạn thương quý mình đến mức nào...
HHT - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.
Dù mới bé choắt, tui bắt đầu nghĩ tới chuyện kiếm tiền. Ở bên kia cầu có xưởng chế biến tôm khô. Khi hàng về, các bà các chị rảnh rang thường chạy qua đó, lãnh tôm lột vỏ. Một hôm, canh lúc bố ngủ, mẹ không có nhà, tui làm liều chạy qua đó.
Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.
Tui và nhỏ Vân giờ đã lớn. Tiệm sách cho thuê cũng dẹp rồi. Tôi vẫn nhớ hoài các câu chuyện đọc thời niên thiếu đã phủ lên tuổi thơ những tia sáng lấp lánh của trí tưởng tượng, xóa đi hình ảnh vất vả của nhà dột, của những đồng bạc lẻ...
HHT - Cuộc thi "mở mắt to" diễn ra vào buổi sáng. "Lính lác" đứa nào cũng quả quyết rằng tên bạn ruột của mình mắt to hơn cả. Bỗng dưng, thằng Hậu hét lớn: "Mắt to nhất là nhỏ Mai! Nhỏ Mai!". Hậu nhảy tới, ra sức "chào hàng" mắt tớ: "To dễ sợ chưa! Còn lớn hơn hai cái hột nhãn!".
HHT - Bà nội có mấy đồ gốm sứ xếp lớp lang trong tủ kiếng. Lạ nhất là một cái bình, màu trắng, nhưng nếu soi lên nắng trời sẽ thấy một đôi rồng in trong lòng bình. Nội nhắc chừng: "Nhẹ tạy với mấy thứ quý giá này. Coi chừng bể là tội lắm đó nghen Thi!".
HHT - Với mấy tấm ảnh "tư liệu" đó trong tay, thêm kỹ xảo vi tính, tụi nó biến hóa tui từ mặc quần tắm thành... cuổng trời mấy hồi. Càng nghĩ, tui càng đau! Tưởng tượng tất cả tụi con gái đã chuyền tay nhau bức hình "nóng" cười rúc rích, tui ngã vật xuống chiếu, nằm xụi lơ.
HHT - Bao nhiêu năm qua đi, nhưng tớ vẫn nhớ từng chi tiết các máy hát và radio cũ. Tập sửa chữa chúng, dưới sự bảo ban của Nội, tớ còn tự sửa bản thân, học thêm bao nhiêu điều quý giá ở đời.
HHT - Vào những năm hai ngàn lẻ mấy đó, tôi nhớ rằng niềm hạnh phúc và háo hức của chị em tôi là khi được nhận cả tập báo Hoa Học Trò mà chị tôi nhờ ông ngoại gửi về.
HHT - Cháu biết, bà nhớ ông rồi, ngày nào cũng rất nhớ. Chắc là bà đã mơ thấy ông mỗi đêm. Nhưng cháu vẫn còn nhỏ mà bà, vẫn ngờ nghệch và hay đau ốm. Cháu muốn được ăn với bà thêm thật nhiều bữa cơm, được ôm bà ngủ những ngày trời lạnh như thế này.
HHT - Hồi đó, tôi cứ nghĩ má là nàng tiên thứ chín bị mất đôi cánh phải ở lại trần gian. Tôi tìm trong tủ quần áo xem ba có giấu đôi cánh nào của má, tôi sẽ đem đi đốt để má khỏi bay về trời.
HHT - Mình thấy trên đời có nhiều mối quan hệ diệu kỳ ghê, như chị em gái với nhau. Có một người chị - em giống như có thêm một người bạn vậy. Lúc buồn có người để mình kể lể, hay khi vui cũng có đứa để đèo nhau đi mua ly trà sữa trân châu…
HHT - Bà dặn mẹ cẩn thận rằng, phải đưa nó cho tôi, bảo tôi lấy nó để mua điện thoại mới. Số tiền tuy chẳng có nhiều, cũng chưa đủ để mua một chiếc điện thoại, nhưng là tất cả mà bà nội dành dụm.
HHT - Cả một đời, có lẽ mẹ là người duy nhất luôn sẵn sàng chờ đợi tôi. Mẹ chờ tôi xuất hiện trong bụng mẹ, chờ chín tháng mười ngày đến lúc tôi sinh ra. Mẹ chờ đến lúc tôi biết bò, biết ngồi để mẹ tranh thủ làm việc nhà sớm hơn một chút. Mẹ chờ tôi biết nói để gọi một tiếng “Mẹ”.
HHT - Tôi nghe thấy tiếng ba gọi. Rồi tôi luồn qua dòng người để đến nơi phát ra tiếng gọi, tôi sợ tôi bị ảo giác. Cứ mỗi lần ông xuất hiện rồi biến mất, tôi sợ một lúc nào đó ông sẽ không gặp tôi nữa.
HHT - Nhìn em gái đạp chiếc xe đạp mới mua từng vòng ngắn, tôi vui và tự hào. Này em gái nhỏ của tôi, nhìn xem, em có thể tự mình chạy xe không cần chỉ dạy nữa. Mong em cứ vui vẻ như vậy mà trưởng thành.
HHT - Bé Mí thích cúp điện lắm, vì có thể đu lên cửa sổ để hóng một bóng trăng đã bị đèn điện lu mờ. Nhưng điều khiến bé Mí vui nhất là mẹ không còn ngồi bên máy tính nữa mà có thể kể thêm vài chuyện cho Mí nghe.
HHT - Những khi có chuyện buồn không thể giãi bày cùng ai, hay đôi lúc chỉ là cần một hai ngày yên tĩnh để suy nghĩ thấu đáo về một chuyện gì đó, tôi lại bắt một chuyến tàu đêm để về nhà.
HHT - Con chợt nhận ra thời gian chẳng chờ đợi ai, thoắt cái bố đã già rồi. Cả một quãng đời phải suy nghĩ quá nhiều cho công việc, phải đánh đổi nhiều thứ, phải hi sinh một vài điều để cuộc sống gia đình được tốt lên.
HHT - Bà tớ vẫn hay ngồi bán xôi ở cái góc hiên trước nhà. Một chõ xôi con con, cùng tấm biển hiệu có tên Xôi Hằng Nga do chính tay ông tớ vẽ. Khách vẫn gọi đùa xôi bà là xôi của chị Hằng.
HHT - Tớ cứ ngỡ bố vẫn luôn buồn vì chị em tớ là con gái. Nhưng hóa ra, bố chỉ là không biết nói lời yêu thương vì xấu hổ. Trong lòng bố, ba mẹ con tớ vẫn luôn là những đóa hoa.
HHT - Bây giờ, mình đã hai mươi tuổi. Lạ là, khi thức giấc trong căn nhà trống vẫn là cảm giác bơ vơ, thiếu hụt ấy. Ngay cả khi mình đã quen với việc sống một mình trong căn phòng nhỏ ở thành phố xa lạ.
HHT - Tôi bắt đầu ít về dần, vì mỗi lần về nhà, tôi lại thấy bà già đi. Sức khỏe của bà không còn được như trước. Bà hay cảm thấy mệt, bệnh lãng tai của bà cũng ngày càng nặng hơn.
HHT - Tuổi thơ, tôi cứ vô tâm nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi có nhà to hơn, rộng rãi hơn. Lúc đó tôi có thể vênh mặt lên mà tự hào với con bé hàng xóm, có thể đi khoe khoang khắp nơi.
HHT - Tôi sinh ra trong một gia đình lao động bình thường và ba tôi - một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi nhưng tâm hồn dường như chỉ mới mười lăm, mười sáu mà thôi.