HHT - Hồi đó, tôi cứ nghĩ má là nàng tiên thứ chín bị mất đôi cánh phải ở lại trần gian. Tôi tìm trong tủ quần áo xem ba có giấu đôi cánh nào của má, tôi sẽ đem đi đốt để má khỏi bay về trời.
HHT - Mình thấy trên đời có nhiều mối quan hệ diệu kỳ ghê, như chị em gái với nhau. Có một người chị - em giống như có thêm một người bạn vậy. Lúc buồn có người để mình kể lể, hay khi vui cũng có đứa để đèo nhau đi mua ly trà sữa trân châu…
HHT - Bà dặn mẹ cẩn thận rằng, phải đưa nó cho tôi, bảo tôi lấy nó để mua điện thoại mới. Số tiền tuy chẳng có nhiều, cũng chưa đủ để mua một chiếc điện thoại, nhưng là tất cả mà bà nội dành dụm.
HHT - Cả một đời, có lẽ mẹ là người duy nhất luôn sẵn sàng chờ đợi tôi. Mẹ chờ tôi xuất hiện trong bụng mẹ, chờ chín tháng mười ngày đến lúc tôi sinh ra. Mẹ chờ đến lúc tôi biết bò, biết ngồi để mẹ tranh thủ làm việc nhà sớm hơn một chút. Mẹ chờ tôi biết nói để gọi một tiếng “Mẹ”.
HHT - Tôi nghe thấy tiếng ba gọi. Rồi tôi luồn qua dòng người để đến nơi phát ra tiếng gọi, tôi sợ tôi bị ảo giác. Cứ mỗi lần ông xuất hiện rồi biến mất, tôi sợ một lúc nào đó ông sẽ không gặp tôi nữa.
HHT - Nhìn em gái đạp chiếc xe đạp mới mua từng vòng ngắn, tôi vui và tự hào. Này em gái nhỏ của tôi, nhìn xem, em có thể tự mình chạy xe không cần chỉ dạy nữa. Mong em cứ vui vẻ như vậy mà trưởng thành.
HHT - Bé Mí thích cúp điện lắm, vì có thể đu lên cửa sổ để hóng một bóng trăng đã bị đèn điện lu mờ. Nhưng điều khiến bé Mí vui nhất là mẹ không còn ngồi bên máy tính nữa mà có thể kể thêm vài chuyện cho Mí nghe.
HHT - Những khi có chuyện buồn không thể giãi bày cùng ai, hay đôi lúc chỉ là cần một hai ngày yên tĩnh để suy nghĩ thấu đáo về một chuyện gì đó, tôi lại bắt một chuyến tàu đêm để về nhà.
HHT - Con chợt nhận ra thời gian chẳng chờ đợi ai, thoắt cái bố đã già rồi. Cả một quãng đời phải suy nghĩ quá nhiều cho công việc, phải đánh đổi nhiều thứ, phải hi sinh một vài điều để cuộc sống gia đình được tốt lên.
HHT - Bà tớ vẫn hay ngồi bán xôi ở cái góc hiên trước nhà. Một chõ xôi con con, cùng tấm biển hiệu có tên Xôi Hằng Nga do chính tay ông tớ vẽ. Khách vẫn gọi đùa xôi bà là xôi của chị Hằng.
HHT - Tớ cứ ngỡ bố vẫn luôn buồn vì chị em tớ là con gái. Nhưng hóa ra, bố chỉ là không biết nói lời yêu thương vì xấu hổ. Trong lòng bố, ba mẹ con tớ vẫn luôn là những đóa hoa.
HHT - Bây giờ, mình đã hai mươi tuổi. Lạ là, khi thức giấc trong căn nhà trống vẫn là cảm giác bơ vơ, thiếu hụt ấy. Ngay cả khi mình đã quen với việc sống một mình trong căn phòng nhỏ ở thành phố xa lạ.
HHT - Tôi bắt đầu ít về dần, vì mỗi lần về nhà, tôi lại thấy bà già đi. Sức khỏe của bà không còn được như trước. Bà hay cảm thấy mệt, bệnh lãng tai của bà cũng ngày càng nặng hơn.
HHT - Tuổi thơ, tôi cứ vô tâm nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi có nhà to hơn, rộng rãi hơn. Lúc đó tôi có thể vênh mặt lên mà tự hào với con bé hàng xóm, có thể đi khoe khoang khắp nơi.
HHT - Tôi sinh ra trong một gia đình lao động bình thường và ba tôi - một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi nhưng tâm hồn dường như chỉ mới mười lăm, mười sáu mà thôi.