Lớp nhỏ và xinh nằm ở góc tầng hai của dãy nhà ba tầng. Những ngày đầu lớp Mười, có bốn đứa con gái túm tụm nhau ở bàn cuối lớp và tự xưng danh Bàn Văn Hóa.
Từ chỗ ngồi đó, chúng tôi có thể nhìn hết thảy tất cả mọi vị trí trong lớp học, rúc rích với nhau về những bí mật bé nhỏ của từng người trong lớp: Cậu bạn bàn đầu luôn đến lớp với cái đầu bù xù và vẻ mặt mê ngủ, Thiên Bình và Bảo Bình luôn đánh cờ ca rô trong giờ Văn, Vịt Già ngày nào cũng trốn 15 phút đầu giờ đi tung tăng… Cũng từ chỗ ngồi đó, chúng tôi nhìn tất thảy mọi người đi lại bên hành lang ngoài cửa sổ, để thi thoảng vẫy tay rối rít với một ai đó đi qua; hay mơ màng ngó những tán bằng lăng và lộc vừng trong sân trường; rồi đưa mắt nhìn chếch về phía cổng trường, thấy bao nhiêu đứa đi học muộn đang đứng lấp ló sau những thân cây trốn thầy giám thị.
Những ngày tháng đó, ngắm nhìn tất cả các bạn học: nhìn các bạn nói, nhìn các bạn cười - quả thực là điều dễ dàng. Đưa mắt nhìn xuống sân trường và phát hiện ra lộc vừng đã đổi màu kì diệu vào một ngày nào đó - cũng thật dễ dàng sao!
Nhưng cũng ngày tháng đó, tôi không biết tại sao tôi cứ mải miết với những kế hoạch xa xôi. Tôi viết đi viết lại trên giấy những nơi mình muốn đi. Tôi muốn vào Sài Gòn sau khi tốt nghiệp. Tôi muốn làm thêm và kiếm đủ tiền để cuối năm nhất Đại học tự sang Thái Lan. Tôi muốn một ngày không xa sẽ đứng ở trời Âu và ôm trọn những bông tuyết trên tay… Thế là những bài kiểm tra trở nên chán ngấy chất chồng, những kì thi biến thành liên miên dồn dập. Mỗi ngày đến trường, đối mặt với ba từ Thi Đại Học nhan nhản khắp nơi, niềm háo hức với chỗ ngồi diệu vợi cứ giảm đi một chút xíu, một chút xíu, ngày qua ngày…
Thế là vẫn từ chỗ ngồi đó nhìn khoảng trời nhỏ lấp ló qua khung cửa số và những tán cây to, tôi chỉ muốn bay thật xa, bay thật xa tới những nơi mình muốn đến.
Khi mùa Hè cuối cùng đi qua, chúng tôi đã có những điểm đến mới cho mình. Tôi hứng khởi đi tới những cột mốc đã dự định hàng trăm lần trên giấy. Nhưng rồi một hôm, ngoảnh lại nhìn những ngày tháng cũ, tôi nhận ra những điều trong trẻo nhất của cuộc đời đã vuột đi mất thật rồi. Khi bị ai đó đối xử tệ, khi mất phương hướng trong cuộc sống, bỗng dưng tôi nhớ những tháng ngày trong trẻo đó - ở nơi đó. Bạn bè, thầy cô, trường lớp… tất cả đều yêu thương tôi thật nhiều.
Vì ngày tháng thì lặp lại nhưng con số năm thì tăng mãi. Kim đồng hồ chạy vòng quanh nhưng không bao giờ quay ngược lại…
Ngày hôm nay, muốn quay qua ôm bạn là điều không thể nữa rồi…
DREAMCATCHER