Ai cũng có lúc cực kỳ cô độc!

Ai cũng có lúc cực kỳ cô độc!
HHT - Kết nối với người khác khiến chúng ta thấy hạnh phúc hơn, không phải chỉ vì bản thân chúng ta bớt cô độc, mà vì chúng ta đang giúp được cho người khác cũng cảm thấy bớt cô độc hơn.

Nhà thơ Rupert Brooke từng có lần đi du lịch bằng tàu biển từ nước Anh đến nước Mỹ. Tất cả mọi người lên tàu đều có ai đó đứng ở bến tàu để tiễn. Tất cả mọi người, trừ ông. Rupert Brooke cảm thấy cô độc, cực kỳ cô độc. Nhìn mọi người ôm hôn nhau, nói những lời tạm biệt, chúc nhau lên đường may mắn…, ông bỗng ước giá như có ai đó sẽ nhớ ông khi ông đi.

Lúc này, nhà thơ chợt nhìn thấy một cậu bé đứng ở bến tàu. Ông liền hỏi tên cậu bé.

- Tên cháu là William – Cậu bé đáp.

- William này – Nhà thơ nói – Cháu có muốn kiếm được mấy xu không?

- Tất nhiên là có chứ ạ. Vậy cháu phải làm gì?

- Cháu chỉ cần đứng ở đây, vẫy tay tạm biệt ta khi con tàu rời bến – Nhà thơ cô độc hướng dẫn.

Người ta vẫn nói rằng tiền bạc không mua được tình yêu thương, nhưng với 6 xu, cậu bé William đã đứng vẫy tay tạm biệt Rupert Brooke khi tàu nhổ neo. Nhà thơ sau này đã viết: "Một số người mỉm cười và một số người khóc, một số người vẫy những chiếc khăn tay trắng và một số người vẫy mũ. Còn tôi? Tôi có William, đứng vẫy tạm biệt tôi bằng chiếc khăn quàng màu đỏ của cậu ta, để kiếm được 6 xu, và việc đó khiến tôi bớt cảm thấy hoàn toàn cô độc".

Nhà thơ Rupert Brooke.

Tất cả chúng ta đều có những lúc rất cô độc. Nhưng Rupert Brooke là người đủ mạnh mẽ để thừa nhận sự cô độc của mình.

Một nhà trị liệu tâm lý từng nói rằng bước đầu tiên và rất cần thiết để đối mặt với sự cô độc chính là chúng ta phải cảm thấy thoải mái khi thừa nhận rằng mình cô độc. Bởi một khi chúng ta nhận ra nó, thì chúng ta mới có thể làm gì đó để giải quyết nó.

Chúng ta có thể làm gì? Chia sẻ với bạn bè và gia đình. Quá nhiều người cô độc bởi vì họ đã xây dựng những bức tường chắn thay vì những cây cầu nối.

Chúng ta cũng có thể tìm những người khác – những người có thể cũng đang cô độc, và giúp lấp đầy sự trống rỗng của họ. Thế giới có rất nhiều người như vậy. Khi giúp được người khác cảm thấy dễ chịu hơn, thì bản thân chúng ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.

Ai cũng có lúc cực kỳ cô độc! ảnh 2

Mẹ Teresa từng miêu tả sự cô độc là "căn bệnh lớn nhất" của thời đại. Và những người cô độc nhất không phải đều sống trong những viện dưỡng lão, hay đang sống một mình. Bất kỳ ai, khi không kết nối tốt với người khác, đều có thể rất cô độc.

Cuối cùng, chúng ta có thể nhận ra rằng, về mặt tinh thần, chúng ta không cô độc. Chúng ta đều là một phần của một gia đình lớn.

Nhà hoạt động nhân quyền Desmond Tutu đã có cách nói rất đẹp: "Chúng ta được tạo ra cho những điều tốt đẹp. Chúng ta được tạo ra cho tình yêu thương. Chúng ta được tạo ra cho sự thân thiện. Chúng ta được tạo ra cho sự gắn kết. Chúng ta được tạo ra cho tất cả những điều đẹp đẽ mà bạn và tôi biết. Chúng ta được tạo ra để nói với cả thế giới rằng không có ai là kẻ ngoài cuộc. Tất cả đều được hoan nghênh: màu đen, màu trắng, màu đỏ, màu vàng, giàu, nghèo, có học thức, không có học thức, nam, nữ, người đồng tính, tất cả, tất cả, tất cả. Tất cả chúng ta đều thuộc về gia đình này, gia đình nhân loại".

Diễn viên hài người Mỹ Lily Tomlin nói đùa: "Tất cả chúng ta đều ở đây một cách cô độc". Nhưng, tất nhiên, điều đó là không đúng. Và có một hạnh phúc lớn lao sẽ đến từ việc khám phá ra sức mạnh của từ "ở bên nhau". Đó là sức mạnh của sự gắn kết.

Theo INTERNET
MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Công xưởng xanh của Apolenka: Chìm vào màu xanh tuyệt đẹp như thế giới cổ tích

Công xưởng xanh của Apolenka: Chìm vào màu xanh tuyệt đẹp như thế giới cổ tích

HHT - “Công xưởng xanh của Apolenka” là một cuốn sách tuyệt đẹp. Không chỉ bởi các bức tranh với sắc xanh diệu kỳ tưởng như đang ở thế giới cổ tích, mà còn vì câu chuyện được kể rất ấm áp. Không những thế, cuốn sách còn mang đến cho các bạn nhỏ những hiểu biết thú vị về một nghề truyền thống ở nước Séc xa xôi.