“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chúng mình là ánh nắng của nhau

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chúng mình là ánh nắng của nhau
HHT - “Thật hy vọng cho đến mãi sau này, chúng ta đều sẽ không hối hận vì đã xuất hiện trong cuộc sống của nhau.” Cậu là nắng nơi mắt mình, mình là nắng vương tim cậu.

Quyển lưu bút của những ngày cấp ba nằm yên trên kệ sách, những nét chữ ngả nghiêng đã phai nhòa theo sức mạnh của thời gian. Một đoạn thanh xuân của tôi đã trôi xa và mãi nằm yên trong miền kí ức. Kí ức về những ngày vui vẻ, hồn nhiên, về tuổi học trò với bao mộng mơ, khát vọng, về những rung cảm đầu đời đầy xa lạ nhưng cũng rất tuyệt vời. Và về cả cậu, người đã cùng tôi viết nên một đoạn thanh xuân tươi đẹp.

Ảnh minh họa: phim Strobe Edge.

Cậu là nắng, một tia nắng ấm áp. Đôi mắt lúc nào cũng vui vẻ, sóng mũi cao, da trắng, mái tóc ngắn xoăn bồng bềnh và trên môi luôn nở một nụ cười. Cậu là nắng, bản thân mình luôn mặc định là thế. Chúng ta bắt đầu biết nhau từ những nắm cấp hai nhưng mãi đến lớp 11 mình mới có cơ hội được hiểu hơn về cậu, về mối tình đơn phương đầu tiên của mình.

Chúng ta bắt đầu tình bạn bằng một nụ cười tươi rồi kết thúc nó với một nụ cười nhàn nhạt. Mình của hiện tại chẳng thể nào nhớ nổi chúng ta bắt đầu như thế nào nữa, nhưng mình vẫn nhớ rõ những vui vẻ chúng ta có cùng nhau. Cái tuổi 16, 17 ấy cậu chính là bóng hình duy nhất mà mình theo đuổi. Cậu sôi động, trẻ trung, nhiệt huyết và chân thành. Với mình cậu luôn là nắng, là điều đẹp đẽ nhất trong mắt mình. Chúng ta đã đi cùng nhau trong những tháng ngày tươi đẹp nhất, mình quan tâm cậu theo cách của mình và cậu bảo vệ mình theo cái cách dịu dàng nhất. Phải chi những điều tuyệt vời ấy đừng dừng lại thì chúng ta của bây giờ có phải xa nhau đến vậy không?

Ảnh minh họa: phim Strobe Edge.

Một ngày đầu Thu của những năm thanh xuân ấy, chúng ta chính thức chẳng còn bước cùng nhau. Cái tình bạn đẹp đẽ đơn thuần ngày xưa ấy bỗng hóa lạnh nhạt mà đến bản thân mình cũng chẳng biết vì sao. Cậu của cái năm ấy luôn có một màu buồn nơi đáy mắt. Cậu vẫn vui tươi đấy, vẫn ấm áp đấy nhưng chẳng phải với mình. Cậu chẳng phải là người cùng mình nói đủ thứ chuyện trên đời nữa, chẳng còn cùng mình hát vang những bài hai đứa thích, chẳng đạp xe chở mình vòng vòng quanh những con đường thân thuộc và cũng chẳng là bờ vai để mình dựa dẫm nữa rồi. Chắc cậu biết, những ngày tháng ấy mình đã khóc rất nhiều. Mình nhớ lắm tia nắng của mình ngày xưa. Nhưng cậu biết không, sau nhiều lần nhìn vào bóng lưng cậu mình chợt nhận ra mình đã dựa dẫm vào cậu quá nhiều. Nhận ra nếu lúc ấy chúng ta không dừng lại thì cái đoạn đường khó khăn phía trước liệu chúng ta có đủ mạnh mẽ để nắm tay nhau.

Ảnh minh họa: phim Strobe Edge.

Lật lại từng trang lưu bút, nhìn từng nét chữ thân quen miệng vẫn cười mà sao mũi cay xè, mắt thì nặng trĩu. Thanh xuân ấy với mình vẫn tiếc nuối quá nhiều. Và nước mắt rơi nhiều hơn khi một nét chữ thân quen hiện ra sau 6 năm lẩn trốn: “Nắng mùa Thu, tớ thích cậu”. Là cậu viết nó, từ lúc nào mình chẳng rõ, nhưng chắc chắn quyển lưu bút này được mình đưa cho mọi người vào những ngày cuối cùng của năm học 12. Phải chăng đâu chỉ mỗi mình hối tiếc thanh xuân?

Ảnh minh họa: phim Strobe Edge.

Tìm lại trong danh bạ mình gọi cho số mà sáu năm rồi mình chưa một lần nhìn lại.

“Xin chào?”

“Chào cháu… À, Nắng gọi nè con.”

Hạnh phúc là khi cứ ngỡ chỉ có cậu là nắng trong mắt mình, cuối cùng lại nhận ra mình cũng là nắng nơi tim cậu.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.