Google News

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng!

HHTO - Em đã bao lần tự hỏi chính mình: Giữa bản thân em và vô vàn những thứ mà bố mẹ vẫn cho là cực-kỳ-quan-trọng như kì vọng lớn lao về con cái, các cuộc họp ở cơ quan, tiền bạc… tại sao em lại cứ có cảm giác em luôn bị xếp sau cùng?

“Nếu không đi làm thì không có tiền, và nếu không có tiền thì sẽ chẳng có gì cả!”

Bố mẹ vẫn luôn nói với em như vậy. Có lý không em? Có lý chứ! Nếu không đi làm thì không có tiền, và nếu không có tiền thì sẽ chẳng có cái gì cả: Không nhà cửa, không cơm ăn, không áo mặc, không học hành, không mọi thứ…

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng! ảnh 1 "Con đã cố hết sức rồi. Con chỉ có thể cố được đến như vậy".

Bố mẹ vẫn luôn nói rằng em không hiểu được tầm quan trọng của công việc và tiền bạc, bởi vì em chưa đến tuổi lao động, em chưa kiếm được việc và cũng chẳng kiếm được tiền. Trong gia đình, sự tự lập đi đôi với quyền lực. Bố mẹ có kinh nghiệm sống hơn, từng trải hơn. Mọi điều bố mẹ nói ra đều là muốn tốt cho em, muốn định hướng em đi đúng đường.

Em hiểu hết những điều bố mẹ nói, nhưng sao em vẫn thấy tổn thương? Tại sao mọi vấn đề đều được giải quyết bằng “tiền bạc”, “quyền lực”, “tuổi tác”, “kinh nghiệm sống”, “vị trí xã hội”…? Tình yêu nằm ở đâu? Có thể dùng tình yêu để rút ngắn khoảng cách, hóa giải mâu thuẫn, xóa nhòa khái niệm đúng - sai… hay không? Em đã bao lần thèm được nói với mẹ rằng “Con đã cố hết sức rồi. Con chỉ có thể cố đến như vậy!”.

Em đã cố lên tiếng nhưng bố mẹ cứ gạt đi. Em phải làm thế nào?

Thế giới của người lớn không phải là những lát cắt giản đơn, cũng không phải lúc nào cũng toàn màu hồng hay toàn những điều hợp lý.

Cảm giác lo lắng quá mức cho em đôi khi khiến bố mẹ mất đi sự sáng suốt. Vì cho rằng em lúc nào cũng nhỏ bé và khờ khạo nên bố mẹ đã quên mất rằng em đã trưởng thành. Suy nghĩ cuộc đời ngoài kia đầy sóng gió và cạm bẫy đôi khi đã khiến bố mẹ vô tình bẻ gãy đôi cánh tự do của em. Áp lực và kì vọng của người lớn đã vô tình cắt đứt sợi dây kết nối hai thế hệ.

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng! ảnh 2 Khi tiếng nói luôn chỉ đến từ một phía.

Người lớn nhiều áp lực, nhiều kì vọng, nhiều so sánh, nhiều lo lắng… và vì thế, sự tinh nhạy trong cảm xúc cũng dần chai sạn đi. Em đừng quá quan trọng chuyện đúng - sai, đừng quá quan tâm xem giữa bố mẹ và em, ai tổn thương nhiều hơn ai; hay bố mẹ đặt em ở vị trí nào trong cuộc sống của mình. Đừng cố ép bố mẹ nghĩ những điều mình đang nghĩ. Cùng là một sự việc, nhưng chỉ cần xoay góc nhìn, thêm thời gian, thêm áp lực, là mọi nhận định đều đã quá khác xa nhau.

"Con muốn bố mẹ nghe và thấy con ở khoảng cách gần nhất. Hãy chấp nhận con!"

Cái cây rất thông minh. Nó luôn chọn đúng mùa để thay lá, chắt chiu dưỡng chất; chọn đúng mùa để đâm chồi nảy lộc; chọn đúng mùa để đơm bông kết trái. Em cũng nên như vậy. Đó trước tiên là bản năng sinh tồn của mọi sinh linh trên Trái Đất này. Vì thế, hãy lựa một thời điểm thích hợp để nói với bố mẹ rằng: “Con muốn bố mẹ nghe và thấy con ở khoảng cách gần nhất. Hãy chấp nhận con”. Tình cảm gia đình vẫn nằm ở đó, vẹn nguyên. Em hãy tin như vậy!

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng! ảnh 4

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng! ảnh 5

Có những tình yêu thật sự mù quáng và điên rồ, em cần đủ tỉnh táo để nhận diện nó!

Chẳng có trường lớp nào dạy em học yêu. Cũng hiếm có cha mẹ nào lại khuyến khích em hãy yêu đi khi em còn đang đi học. Vì vậy, em chọn yêu lén lút bằng tất cả những cảm xúc vô tư, trong trẻo nhất của mình.

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng! ảnh 6

Chỉ cần em luôn chọn sống mỗi ngày với một trái tim và cái đầu đủ “hiểu chuyện”

Cứ đến mùa thi, trên các trang báo lại xuất hiện những tin tức về trường hợp nữ sinh A tự vẫn, nam sinh B bỏ nhà đi… bởi áp lực từ những kì sát hạch gắt gao và kì vọng lớn lao của gia đình. Giữa muôn vàn những ngã rẽ và đích đến, em cần tỉnh táo chọn cho mình một lối đi!

Gửi bố mẹ: Hãy lắng nghe con, đừng xếp con sau cùng! ảnh 7

Làm gì khi phải nghe những lời nói gây sát thương trong lúc nóng giận của bố mẹ?

Đã bao lần em ước bố mẹ nói chuyện nhẹ nhàng với mình hơn, ít dùng đòn roi hơn? Đã bao lần em thèm một cuộc nói chuyện tình cảm, thèm được bố mẹ lắng nghe, thèm được bố mẹ động viên? Và em chưa bao giờ có đủ can đảm để nói lên suy nghĩ của mình. Vì em sợ điều mình sắp nói ra sẽ không bao giờ được bố mẹ lắng nghe hay công nhận.