Nụ cười và nước mắt đều là những phần tất yếu của cuộc sống. Nhưng bạn có dành được đủ thời gian cho tiếng cười? Tôi không hỏi rằng bạn có trải qua nhiều thời điểm vui vẻ hay không. Tất nhiên là vào những thời điểm vui vẻ thì tất cả chúng ta đều nên cười. Nhưng bạn có cười cả trong những thời điểm khó khăn?
Tác giả Erma Bombeck rất nổi tiếng với những cuốn sách hài hước, nhưng bà cũng đã viết một cuốn về một đề tài nghiêm túc hơn: đó là bệnh ung thư ở những bạn trẻ. Cuốn sách đó có tựa đề là "Tôi muốn mọc tóc, tôi muốn lớn lên, tôi muốn đi tới Boise" (nhà xuất bản Harper and Row, 1989). Bà Bombeck đã nói chuyện với rất nhiều bạn trẻ bị bệnh ung thư và học được những bài học cuộc sống quan trọng từ họ. Ví dụ, bà học được rằng, những người sống sót qua khỏi bệnh ung thư đều biết cách cười.
![]() |
Bà nhắc đến trải nghiệm của Jessica, 15 tuổi, ở Burlington, Vermont (Mỹ). Một bên chân của Jessica bị cắt đến đầu gối vì bệnh ung thư. Cô bạn này đang tập mang một chiếc chân giả. Jessica kể về việc chơi bóng đá. Cô ấy đá rất mạnh vào trái bóng, thế rồi bóng bay một hướng, còn chiếc chân giả của cô bay một hướng. "Em vừa cao lớn vừa xinh đẹp" - Jessica đùa - "Và em còn biết đá bóng theo một cách rất độc đáo mà chẳng ai làm được. Không những thế, em còn khiến cho tất cả mọi người trong hội trường bò lăn ra cười".
Jessica có lẽ không cười vì căn bệnh của mình, mà cô cười về việc đối diện với những hậu quả của nó. Và tiếng cười giúp cô bình thản sống chung với tất cả những điều ấy.
![]() |
Còn có câu chuyện của Betsy, 17 tuổi. Theo một lịch trình đều đặn, cô tự đi tới phòng chiếu xạ để được thực hiện xạ trị. Việc này với cô đã quen đến mức cô không còn suy nghĩ về nó quá nhiều nữa. Một trong những lần như vậy, cô tới phòng chiếu xạ, thoải mái cởi bộ quần áo bệnh viện ra, mặc dù trong phòng có vài nhân viên y tế nhưng dù gì thì đối với cô, việc này quá bình thường rồi. Vậy là Betsy chỉ còn mặc bộ đồ chíp và trèo lên bàn nằm chờ. Tuy nhiên, cô bắt đầu để ý thấy một việc hơi lạ: những nhân viên y tế mặc áo khoác trắng hơi khác với mọi khi, và họ đang tò mò liếc cô. Sau đó, họ bắt đầu... đo đạc căn phòng! Sau khi hỏi rõ thì Betsy mới biết, hoá ra, vài người đang ở trong phòng chỉ là thợ sơn đang tính xem diện tích cần sơn là bao nhiêu chứ không phải nhân viên y tế như cô tưởng lúc ban đầu. Khi kể lại "tai nạn" này, Betsy không thể nhịn cười. Và giống như Jessica, khả năng cười đã giúp Betsy đối diện với một trong những điều khó khăn nhất mà một người trẻ có thể phải trải qua: bệnh ung thư.
![]() |
Một câu nói thông thái đã dạy chúng ta rằng "có thời điểm để khóc và thời điểm để cười". Bạn có tìm thấy nhiều dịp để cười không? Bạn có thể làm như vậy, nếu bạn cũng tìm thấy cả các lý do để cười trong những thời điểm khó khăn. Thực ra, đặc biệt là trong những thời điểm khó khăn.
Những người sống sót đều biết cách mỉm cười. Nếu bạn có thể cười ngay cả khi con đường cuộc sống không bằng phẳng, thì bạn sẽ vượt qua được những đoạn gập ghềnh đó. Và khi vượt qua được rồi, chắc chắn bạn sẽ lại mỉm cười.