Những mốc thời gian hạnh phúc: Cái Tết "to" nhất tôi từng có

Những mốc thời gian hạnh phúc: Cái Tết "to" nhất tôi từng có
HHT - Anh Cả bảo muốn tạo bất ngờ cho ông. Chúng tôi tán thành. Khi những tiếng đếm ngược trên tivi phát ra, chúng tôi háo hức cầm chiếc lì xì đỏ xếp một hàng theo thứ tự lớn đến bé từng người đi vào phòng ông...

Đi trên đường thấy những cửa hàng đã bày bán mứt Tết, đồ trang trí nhà cửa, cây đào,… tôi lại nhớ gia đình vô cùng. Kí ức của tôi chạy mãi và dừng lại ở cái tết năm 2015. Với tôi đây là cái Tết ý nghĩa và hạnh phúc nhất.

Tôi ít khi sang nhà ngoại, nếu có sang thì chủ yếu ngồi phòng ông đọc báo của ông. Ông ngoại tôi là thầy giáo đã nghỉ hưu. Chữ ông rất đẹp. Mỗi lần đọc báo là tôi lại để ý xem ông viết gì trong hôm nay trên chiếc lịch tam giác đặt bàn. Không hiểu sao dạo đó ông thường phải đi viện. Cứ hai ba hôm là ông lại đòi về nhà. Ông bảo ở nhà vui hơn. Kéo dài đến hai ba tháng sau, lúc đó tôi mới được biết ông bị ung thư. Bác sĩ nói rằng có thể đưa ông tôi về, ở nhà sẽ giúp ông thoải mái hơn, nhớ dùng thuốc và có gì thì đưa ông xuống bệnh viện ngay. Ông tôi chỉ còn có thể kéo dài nhiều nhất 5 tháng nữa. Gia đình giấu ông rằng ông chỉ bị bệnh nhẹ, ông được về nhà rồi chỉ cần chăm uống thuốc.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Cái Tết "to" nhất tôi từng có ảnh 1

Ông về nhà, mặt ông rạng rỡ hẳn lên. Tôi thường xuyên qua thăm ông hơn. Các bác, các dì ở xa cũng về thăm ông. Sức khỏe của ông tôi vẫn thế, chỉ là ông không ăn được cơm nữa mà phải chuyển qua những món dễ nuốt hơn như cháo, như miến,...

Đêm giao thừa, dì gọi điện cho từng đứa kêu sang ngoại cả nhà đón giao thừa cùng ông, biết còn được cái thêm cái Tết nào cùng ông không? Hôm đó chúng tôi - những đứa cháu có mặt đông đủ và thêm cả một chắt nữa (anh chị nhà Bác cả sinh được một bé Nhi đã hơn một tuổi rồi). Cả gia đình cùng ăn cơm, cùng nói chuyện. Nhưng ông không thể ăn cùng. Ông phải ăn miến và ông không ngồi được lâu. Ăn xong chúng tôi sang phòng cùng ông ríu rít kể chuyện. Dù đã lớn, nhưng dường như ai cũng mong với ông mình vẫn còn bé lắm để mà nũng nịu. Ông ngồi dựa vào thành giường ôm bé Nhi vào lòng cười với chúng tôi.

Rời phòng để ông nghỉ ngơi, anh Cả bảo muốn tạo bất ngờ cho ông, muốn ông đón một cái Tết ý nghĩa. Chúng tôi tán thành kế hoạch ấy. Khi những tiếng đếm ngược trên tivi phát ra, chúng tôi cũng háo hức cầm chiếc lì xì đỏ xếp một hàng theo thứ tự lớn đến bé từng người đi vào phòng ông đưa chiếc bao lì xì cho ông với những câu chúc mừng năm mới, những lời yêu thương đến ông. Đến lượt tôi, tôi chỉ thể nói được “Con chúc ông sống lâu trăm tuổi” rồi ôm ông. Tôi muốn nói nhiều hơn nhưng lại không biết phải nói như thế nào… Ông cười rất hiền cho đến đứa chắt cuối cùng. Bé Nhi chúc ông rồi thơm lên má ông. Ông cảm ơn chúng tôi rồi tiến lại phía tủ, lấy ra một tập lì xì đã chuẩn bị sẵn, mừng tuổi mỗi đứa kèm những câu chúc và lời dặn dò. Khoảng thời gian này, tôi thấy hôm nay là lúc ông vui nhất. Và tôi chợt thấy khóe mắt của bà ngoại ngân ngấn nước nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Cái Tết "to" nhất tôi từng có ảnh 2

Chúng tôi cũng không ở lại lâu vì ông còn phải đi ngủ. Cầm bao lì xì lên phong khách, tôi cứ thắc mắc mãi ông đã chuẩn bị lì xì lúc nào mà không ai hay. Khi mà bị bệnh, ông còn nghĩ được chu đáo đến vậy. Bà ngoại trải chăn, đệm cho chúng tôi nằm dưới sàn vì quá đông con cháu. Trước khi đi ngủ các chị, các em tôi tò mò xé bao lì xì và phát hiện ra tiền trong lì xì mỗi đứa không giống nhau rồi đòi tôi mở xem. Tôi mỉm cười, cất lì xì xuống gối rồi nói “Mai chị mới xem” và thầm nghĩ “Chắc chắn mình sẽ không tiêu tờ tiền này”. Tôi đã ngủ thật ngon. Ấm áp biết bao khoảnh khắc được bên đại gia đình, cùng nói chuyện với những người gắn bó với mình bé đến lớn.

Mỗi cái Tết qua đi thời gian chúng ta được ở cùng người thân trong gia đình mình càng ít đi, đặc biệt là ông là bà. Chúng mình chớ đừng lãng phí.

PHẠM THỊ HẰNG

(Xã Cẩm Bình, Huyện Cẩm Thủy, Tỉnh Thanh Hóa)

MỚI - NÓNG
2024 gần như chắc chắn là năm nóng nhất lịch sử, lần đầu vượt ngưỡng nguy hiểm
2024 gần như chắc chắn là năm nóng nhất lịch sử, lần đầu vượt ngưỡng nguy hiểm
HHT - Chỉ có một điều kiện từ giờ đến cuối năm để năm 2024 có thể "né" được kỷ lục là năm nóng nhất trong lịch sử, nhưng điều kiện đó được cho là bất khả thi. Vì vậy, các nhà nghiên cứu thông báo rằng 2024 “gần như chắc chắn” là năm nóng nhất trong lịch sử, và cũng là năm đầu tiên có nhiệt độ cao kỷ lục, vượt một ngưỡng nguy hiểm.
Thầy Hiệu trưởng ở Vĩnh Long che giấu bạo lực học đường nhận hình thức kỷ luật
Thầy Hiệu trưởng ở Vĩnh Long che giấu bạo lực học đường nhận hình thức kỷ luật
HHT - Trong vụ việc 8 học sinh đánh hội đồng một học sinh lớp 8, thầy Võ Hữu Trân - Hiệu trưởng trường THCS Trung Hiếu (huyện Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long) đã có hành động che giấu, không báo cáo lên cấp trên. Việc ông Trân chỉ định giải quyết trong nội bộ trường đã gây bức xúc dư luận.

Có thể bạn quan tâm

Yêu Với Một Trái Tim Rộng Mở: Cuốn sách đáng yêu từ Mayy, cựu tác giả nhà Hoa

Yêu Với Một Trái Tim Rộng Mở: Cuốn sách đáng yêu từ Mayy, cựu tác giả nhà Hoa

HHT - “Yêu với một trái tim rộng mở” là ấn phẩm của tác giả Mayy - cây bút quen thuộc với các độc giả thế hệ 8X và 9X trên báo Hoa Học Trò. Ấn phẩm lưu lại những mẩu truyện “đình đám” từng xuất hiện trên báo Hoa cùng lời gửi gắm của tác giả dành cho những bạn trẻ trong độ tuổi 20.
Lộ Trình Học Tiếng Anh: Giúp bạn tăng phản xạ ngôn ngữ bằng cách tự đặt câu hỏi

Lộ Trình Học Tiếng Anh: Giúp bạn tăng phản xạ ngôn ngữ bằng cách tự đặt câu hỏi

HHT - Có nhiều nguyên nhân khiến người học mất gốc tiếng Anh: Phương pháp học chưa đúng, bị “hổng” kiến thức cơ bản, lâu không sử dụng, ôn luyện,… Dù vấn đề của bạn là gì, hãy chính thức bắt đầu lại hành trình của mình theo cách hoàn toàn mới mẻ - tăng phản xạ tiếng Anh bằng cách tự đặt câu hỏi.
Một thời để nhớ: Một chút khiếm khuyết bên ngoài không thể ngăn cản ai đó tỏa sáng

Một thời để nhớ: Một chút khiếm khuyết bên ngoài không thể ngăn cản ai đó tỏa sáng

HHT - Ngay từ nhỏ xíu, tay phải Hòa đã bị tật. Mọi thứ nó đều làm bằng tay trái. Thế nhưng, nó viết bài nhanh chẳng kém ai. Trực nhật, nó cũng chẳng cần ai giúp. Còn giờ ra chơi, thấy nó bắn bi, đánh cầu lông bằng một tay thì mới thật là dễ nể. Nhưng nuôi một con cún nhỏ xíu đâu phải chuyện giỡn chơi...