Năm lớp 9, tôi theo mẹ chuyển đến nơi khác sống, vì thế mà cũng chuyển trường. Năm học cuối cùng của thời cấp hai, khi những bạn bè khác đã bên nhau suốt bốn năm trời với nhiều kỉ niệm, giờ chuẩn bị chia xa. Riêng tôi xa lạ với tất cả, lạc lõng với tất cả. Nhưng tôi cũng không có ý định kết bạn mới bởi lẽ cũng chẳng để làm gì khi còn chưa đầy một năm nữa đã tốt nghiệp, rồi mỗi người đều có một con đường riêng.
Nhưng rồi bạn ấy đã xuất hiện. Cô lớp phó có gương mặt hơi bầu bĩnh, nhưng hay cười, và cười rất duyên. Lớp phó hay hỏi han tôi có cần gì không, có gì bỡ ngỡ không, nếu có vấn đề gì có thể hỏi bạn ấy. Đó chỉ là nhiệm vụ thầy giáo chủ nhiệm giao cho bạn ấy, nhưng cách mà bạn ấy làm lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu và ấm áp. Sự thân thiện và cởi mở của bạn ấy là thật.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi cứ nhìn bạn ấy mãi, và rất thích bạn ấy cười. Cứ mỗi ngày tôi phát hiện ra một điều chỉ thuộc về bạn ấy. Lớp phó tính cách cởi mở nên có nhiều bạn là con trai, dù lắm lúc chúng nó cũng chọc cho bạn ấy tức ấm ức phát khóc lên. Lớp phó có một cậu bạn thân hơn hẳn các cậu bạn khác, nhưng chỉ là bạn mà thôi. Lớp phó thích đọc truyện tranh và đôi lần lén đọc trong giờ học. Lớp phó thích một người trong lớp, đó là cậu bạn học giỏi Toán nhất lớp.
Tôi đã cảm thấy rất khó chịu khi biết điều đó. Và tôi nhận ra mình đã thích lớp phó rồi. Có một lần giờ Toán, tôi xung phong lên bảng giải bài tập với cậu bạn kia, để ngầm so tranh. Có vẻ hành động của tôi quá lộ liễu, cả lớp cười khúc khích, còn lớp phó từ đó về sau né tôi thấy rõ. Bạn ấy không bao giờ dám đứng gần tôi hoặc ở đâu đó chỉ riêng một mình. Bạn ấy không bao giờ cười với tôi nữa.
Có một hôm tan học, tôi muốn gặp bạn ấy để nói chuyện. Mọi người đang dần ra khỏi lớp. Khi nhận ra tôi đang mon men lại gần, bạn ấy căng thẳng thấy rõ, vội vàng cho sách vở vào cặp rồi như muốn bỏ chạy ra khỏi lớp. Tôi không dám tiến lại gần nữa. Rồi chúng tôi tốt nghiệp, và không bao giờ gặp lại.
Mãi cho đến sau này, khi đã tốt nghiệp đại học, tôi tình cờ gặp lại một người bạn cùng lớp năm ấy. Chính là cậu bạn khá thân với lớp phó. Nhận ra tôi, cậu ấy cười, rồi chúng tôi ôn lại chuyện cũ. Cậu ấy nói về sau lớp phó rất ân hận vì đã cư xử trẻ con làm cho tôi buồn, có lẽ tôi đã tổn thương vì sự xa lánh ấy, rất muốn xin lỗi tôi nhưng lại không có liên lạc.
“Đừng giận cậu ấy làm gì, trông vậy chứ nhát lắm, khi không biết phải làm sao cho đúng cậu ấy thường chọn cách trốn tránh. Chứ không phải ghét bỏ gì cậu đâu.”
Bao năm qua tôi chưa bao giờ giận hay trách gì lớp phó. Tôi vẫn nhớ về bạn ấy với sự dịu dàng, cả nỗi buồn giờ đây cũng đã lắng lại thành một điều gì đó ngọt dịu. Sự thật tôi biết hôm nay càng làm tôi hiểu rõ lí do ngày đó tôi lại thích bạn ấy. Chính là vì bạn ấy có một trái tim trong sáng cởi mở như thế. Bây giờ, dù bạn ấy đang ở đâu, tôi vẫn mong bạn ấy được hạnh phúc, với một ai đó không làm bạn ấy hoảng hốt mà trốn chạy. Người ấy có không phải tôi cũng không sao.
Những lời đấy tôi không nói ra với cậu bạn. Tôi chỉ giữ chúng trong lòng, luyện chúng thành bí mật. Một viên bí mật đẹp đẽ sáng ngời của một thời để lại.
(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)