“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Con thương mẹ nhất!

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Con thương mẹ nhất!
HHT - Nếu mẹ đọc được những dòng này con mong mẹ sẽ không trách con vì chưa bao giờ nói cho mẹ nghe những lời này, đành để đây và cất vào cái tủ thần kì của riêng con, trái tim bé nhỏ.

Ngày đầu tiên đi học, con làm sao quên được khoảnh khắc mà mẹ nắm tay con bước vào trường. Con không khóc hay nhõng nhẽo đòi về như bao đứa trẻ khác, vì với con, được đi học là niềm vui không thể tả. Ngôi trường tuởng chừng nhỏ nhưng lại là nơi rộng lớn để con có thể khỏa lấp những nỗi sợ hãi thời ấu thơ, nơi mà con được “thở”, được vui chơi, được sống với những không gian đúng cái gọi là con nít. Tuy mỗi ngày chỉ vỏn vẹn có vài tiếng ở trường nhưng đó là từng giây, từng phút quý báu mà con không phải nghe thấy những cuộc cãi vã của ba mẹ, không phải nhìn thấy cảnh mà ba đi về nhà với hơi men chếnh choáng còn áo quần thì vướng víu mùi nước hoa từ một người xa lạ nào đó mà con có biết đâu.

Ảnh minh họa: phim Mother.

Chỉ có ở trường, con mới không nhìn thấy cảnh mẹ khóc vì ba, có hôm mẹ còn muốn đập đầu vào tường vì buồn, vì ba “quên mẹ con mình rồi” - con nghĩ vậy. Những khi con thấy mẹ khóc, con làm được gì với đôi bàn tay nhỏ bé, vụn vặt của mình, có ôm mẹ thì vẫn còn khuyết đi nửa kia, vì thiếu ba. Nhưng con cứ ôm chặt mẹ rồi tự nhủ “ngày mai trời lại sáng.”

Nếu ví tuổi thơ của một đứa trẻ là trang giấy trắng thì ba mẹ của nó ắt phải là một họa sĩ tài hoa để phối màu, cân xứng sao cho trang giấy ấy không lấm lem bởi những kí ức dễ nhuốm màu từ cuộc đời mang lại.

Ảnh minh họa: phim Mother.

Ba đã vô tình tô lên kí ức của con bằng một màu xám xịt nhưng nó không thể tồn tại được lâu trước những giọt nước mắt, những giọt mồ hôi mà mẹ chẳng tiếc gì khi dành cho đứa con này.

Con không hờn ba, trách ba hay giận ba vì con nghĩ chắc lúc đó ba chỉ tạm quên hai mẹ con mình, rồi khi trải qua bao sóng gió, bao nhiêu nước mắt được thả trôi thì ba lại trở về, trở về đúng với sự trân quý hạnh phúc gia đình hơn bất kì lúc nào. Đúng không mẹ?

Ảnh minh họa: phim Mother.

Tuổi thơ của con là sự so sánh đến tủi thân khi gia đình mình không được như nhà người ta. Con hay nhìn qua khung cửa sổ mà ước gì con được là con trong nhà này, nhà kia, hay nhà nào cũng được miễn là ba mẹ đừng cãi nhau, chỉ thế thôi. Con cảm thấy mình bất hạnh mà không dám khóc vì con biết nhà mình còn có một người đau khổ hơn con rất nhiều, là mẹ của con.

Hạnh phúc đối với con người có thể là giàu sang, phú quý hay tiền tài, danh vọng được thỏa mãn. Riêng con, thứ hạnh phúc được sinh ra từ những giọt nước mắt, từ khổ đau lại trở nên trường tồn đến bất diệt.

Ảnh minh họa: phim Mother.

Mẹ,

Hạnh phúc khi là con của mẹ.

Thương mẹ nhất!

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

HHT - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.
Một Người Phụ Nữ - món quà dành cho mẹ của tác giả đạt Nobel văn chương 2022

Một Người Phụ Nữ - món quà dành cho mẹ của tác giả đạt Nobel văn chương 2022

HHT - Bằng thứ văn phong “phẳng”, lạnh lùng tưởng như vô cảm, các tác phẩm của Annie Ernaux lại có sức mạnh khơi dậy sự đồng cảm nơi người đọc một cách kỳ lạ. Nhiều cuốn trong số đó đã được đưa vào giảng dạy tại các trường học ở Pháp. Nổi bật trong số đó phải kể tới cuốn “Một Người Phụ Nữ” - cuốn sách được xem là bức chân dung kể về người mẹ của Annie Ernaux.
Bạn tốt như người thắp đèn, thắp lên ánh sáng lấp lánh mà chính mình bỏ quên

Bạn tốt như người thắp đèn, thắp lên ánh sáng lấp lánh mà chính mình bỏ quên

HHT - Có lẽ sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy chưa đủ niềm tin vào bản thân, chưa đủ yêu thương chính mình, và vì thế mà chúng ta tự ti. Những người yêu thương chúng ta khi đó sẽ trở thành người thắp đèn, thắp lên cho chúng ta thứ ánh sáng để chúng ta nhận ra mình cũng có thể tỏa sáng, thậm chí là lấp lánh.