Những mốc thời gian hạnh phúc: Điều đặc biệt bố dành cho tôi

Những mốc thời gian hạnh phúc: Điều đặc biệt bố dành cho tôi
HHT - Khoảnh khắc bố con bên nhau vượt qua đau khổ, nghèo khó, ăn những bữa cơm chan nước mắm nhưng miệng vẫn cười khì chính là những điều hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Mấy ngày nay Hà Nội có mưa phùn, trời lạnh se sắt. Trời chiều, trở về nhà, tôi ướt sạch và người lạnh cóng trút tấm áo mưa đầy nước. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, lạnh lẽo, chỉ những khi ông trời dở chứng, lòng tôi lại thấp thỏm, không biết ngày mai xe hàng của bố có xuống tới chợ bình an. Lần trước cũng mưa, bố không nhìn thấy đường bị ngã xe, may có người ta giúp…

Trong ba chị em, tôi là chị cả, cũng là đứa giống bố nhất, dù là con gái. Hồi còn khỏe, bố tôi thường mặc quần đùi, cởi trần, đi dép tổ ong nhựa tay xách máy bơm ra sông đưa nước về. Cơ thể bố gầy gò khắc khổ với vết sẹo hình con rết nhìn rất dữ trên bụng, da cổ nhuộm màu đỏ hồng và gan bàn tay đầy những vết chai mấp mô. Giờ đây, khi sức khỏe đã đi xuống nhiều, ông sống chung với bệnh dạ dày mãn tính và hay đi ngủ sớm.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Điều đặc biệt bố dành cho tôi ảnh 1

Thực ra trong kí ức tuổi thơ của tôi hình ảnh của bố bao giờ cũng rõ nét hơn của mẹ, có lẽ vì mẹ thường đi chợ xa cả ngày và do đó chúng tôi cũng ít có tâm sự với bà. Còn bố, ông là vừa là cha, vừa thay phần mẹ chăm sóc mấy chị em từ nhỏ.

Bố là người đàn ông chất phác quê mùa nên đôi khi bố con không được tình cảm như nhà khác, ảnh gia đình thậm chí mấy mươi năm cũng chả có cái nào. Mà cũng vì tôi là đứa trẻ hay ốm, nhà lại không có tiền nên bố cũng lao tâm suốt, đi tiêm thuốc còn nhiều hơn đi chơi.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Điều đặc biệt bố dành cho tôi ảnh 2

Khoảnh khắc bố con bên nhau vượt qua đau khổ, nghèo khó, ăn những bữa cơm chan nước mắm nhưng miệng vẫn cười khì chính là những điều hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Song có một chuyện về bố mà tôi nghĩ mình sẽ ghi nhớ cả đời.

Tôi chẳng bao giờ quên được cái ngày ông trở về nhà với một bọc giấy bóng đen sì đặt vào tay tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Đấy là ngày đầu tiên tôi có “bệnh con gái”. Lúc đó tôi nghĩ chắc bố biết chuyện do thấy vết máu trên sàn nhà vệ sinh nên tìm mua. Sau này mới rõ là bố thấy tôi trốn trong nhà vệ sinh mãi không chịu ra, nên ông mới mua thứ tôi cần rồi đi ra khỏi nhà để tôi tự xử lí, mẹ tôi lúc đó đi chợ chưa về. Khi ấy còn nhỏ, tôi thấy xấu hổ, nhưng sau này trưởng thành rồi chỉ thấy cảm động vì sự bao dung, thương yêu của bố.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Điều đặc biệt bố dành cho tôi ảnh 3

Tôi luôn biết ông là người nghiêm khắc, đối với bố tôi chỉ dám dành tình cảm tôn trọng và chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông như bố lại có thể làm được việc mà thường người ta cảm thấy ngượng ngùng, né tránh. Thậm chí có người còn cho rằng việc đó… mất mặt.

Đối với một đứa con gái mới lớn, với bao nhiêu bối rối bỡ ngỡ, thời khắc đó chính là điều khiến tôi hãnh diện nhất trong cuộc đời. Hai mươi năm, bố con vui buồn đều năm lấy tay nhau, khóc cười đều bên nhau, bấy nhiêu khoảnh khắc ấy chính là những điều đẹp đẽ nhất của tuổi thơ tôi.

TRỊNH THỊ ANH

(Số 1142, Đường Láng, Đống Đa, Hà Nội)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Có một mùa Hè chưa từng lãng quên: Cuốn sách “ôm” bạn bằng những câu chuyện tuổi trẻ

Có một mùa Hè chưa từng lãng quên: Cuốn sách “ôm” bạn bằng những câu chuyện tuổi trẻ

HHT - Bạn có cảm thấy mùa Hè rất giống tuổi trẻ không? Cả hai đều trôi qua thật nhanh và khó quên. Bằng những mẩu chuyện trong cuốn sách "Có Một Mùa Hè Chưa Từng Lãng Quên", hai cây bút trẻ xuất thân từ nhà Hoa là Minh và Sứa đã mang nhiều ký ức và thông điệp đáng giá gửi đến tuổi teen, cổ vũ bạn đọc vượt qua những chông gai cuộc đời.