“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Dù phượng hồng hay đỏ, chúng ta mãi là bạn đúng không?

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Dù phượng hồng hay đỏ, chúng ta mãi là bạn đúng không?
HHT - Chúng tôi lớn thật rồi, không còn là những con chim non nớt, chúng tôi đã tự mình bay bằng chính đôi cánh của mình. Đứa vào đại học, đứa đi du học, đứa vào Nam, ra Bắc nhưng chúng tôi không bao giờ quên nhau. Không bao giờ quên.

Ngồi nhâm nhi từng ngụm cà phê nóng hổi, khuôn mặt bất giác nhìn qua ô cửa kính, giờ đây tôi không còn cảm nhận được hương vị của cà phê mà tôi uống thay nước mỗi ngày. Lại bắt tay vào công việc đã gần 2 giờ sáng, để còn kịp chợp mắt lúc mai chiến đấu tiếp. Tôi vươn vai, vô thức mở Facebook, nhìn thấy mọi người, lòng lại nghĩ miên man về những ngày tháng học trò.

Ảnh minh họa: phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta.

Có lẽ với tôi, những ngày tháng cấp ba là những ngày đáng nhớ, là những ngày tháng vô lo vô nghĩ. Đặc biệt hơn, với tôi, lớp tôi như một gia đình vậy. Thanh xuân không hề trôi, nhưng mà nó chỉ còn dưới dạng những kỉ niệm. Chúng tôi toàn những đứa xa nhà, như những cánh chim non nớt rời khỏi tổ, được bố mẹ lo lắng chuẩn bị cơm mang đi. Đến trưa chúng tôi quây quần ăn như một gia đình lớn vậy. Đứa nọ ăn cơm của đứa kia, đứa kia ăn đồ của đứa khác. Ôi, sao đồ nhà bạn ngon thế, hay như người ta nói đúng thật, của đi ăn chực mới thấy ngon. Nhưng không hẳn vậy, nó ngon vì chúng tôi được ăn cơm trong niềm vui, được ăn cơm trong sự sum họp.

Thỉnh thoảng chúng tôi còn trèo tường, vượt rào ra ngoài đi chơi. Bên cạnh trường tôi có một ngọn đồi, chúng tôi hí hửng leo lên, rồi lại leo xuống. Cũng không có gì đâu, khám phá chăng, có lẽ là đi phượt bằng hai cẳng. Mệt lử người, cũng không thu hoạch được gì nhưng nó để lại cho bọn tôi kỉ niệm.

Ảnh minh họa: phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta.

Có những lần chúng tôi không ngủ mà diễn kịch, quay phim. Những diễn viên nghiệp dư khiến mỗi lần chúng tôi xem lại cười không ngậm được miệng. Có khi còn ăn quà trong lớp, thầy cô bắt cả lớp ra tưới cây, quét sân trường. Hay vào giờ Văn phải xếp hàng đứng xó, có những bức ảnh để đời khó phai.

Rồi thời gian cũng trôi qua, ba năm cấp ba ngắn lắm ai ơi. Chúng tôi cứ ngỡ như mình mới gặp nhau mà đã phải chia xa ấy. Chúng tôi càng cố gắng miệt mài học, hỏi thăm nhau, động viên, rủ nhau cùng thi trường này trường nọ. Cứ ngỡ trong lớp tôi ai cũng đỗ đại học trường mà mình mong ước với sự quyết tâm cao độ. Vậy mà trong lớp tôi, có một người bạn mãi mãi ra đi chỉ vì tai nạn giao thông, bạn ấy không thể thực hiện được ước mơ còn dang dở. Bạn tôi ơi, lớp chúng ta mãi mãi nhớ về nhau, về bạn, chúng tớ đang thực hiện được tiếp ước mơ của bạn rồi đó.

Ảnh minh họa: phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta.

Trong cuộc đời chúng ta, ai cũng có những kỉ niệm vui và buồn, tôi và lớp cấp ba của tôi cũng vậy. Chúng tôi đã trải qua những giây phút vui vẻ hạnh phúc, và cả những lúc buồn. Có nhau cùng san sẻ những giọt nước mắt, những giọt mồ hôi, những tia hi vọng và cả sự cố gắng.

Khi những cánh hoa phượng rực rỡ mơn man trong tiếng ve kêu râm ran, chúng tôi có chung một nỗi buồn man mác, mang hai tiếng chia tay. Chia tay ở đây không phải là chúng tôi không còn được gặp nhau nữa, chỉ là chúng tôi không được học cùng nhau, không được chơi những trò tiểu quỷ, hay không còn được trốn học đi chơi. Chúng tôi lớn thật rồi, không còn là những con chim non nớt, chúng tôi đã tự mình bay bằng chính đôi cánh của mình. Đứa vào đại học, đứa đi du học, đứa vào Nam, ra Bắc nhưng chúng tôi không bao giờ quên nhau. Không bao giờ quên.

Ảnh minh họa: phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta.

Giờ đây, đang ôm máy tính, lòng tôi muốn mau chóng về để được tụ hội cùng mọi người. Chỉ đơn giản là những cốc trà đá, cắn hướng dương, tán gẫu với những mẩu chuyện không đâu, hay hỏi nhau “Có người yêu chưa?”, “Bao giờ cưới?”…

Hà Nội, với những bộn bề của cuộc sống, sống với thanh xuân cũng làm lòng người cảm thấy an nhiên hơn.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Mùa sậy trổ hoa, nhớ tuổi thơ chúng mình thuở đóng giả chú rể cô dâu

Mùa sậy trổ hoa, nhớ tuổi thơ chúng mình thuở đóng giả chú rể cô dâu

HHT - Năm nào cũng vậy, khi tiết trời ở vào lúc giao thời giữa mùa mưa và mùa khô, nghĩa là khoảng đầu tháng 11 âm lịch, những đám lau sậy đến mùa trổ hoa. Mỗi khi tới mùa cây sậy khoe sắc đưa hương, tôi lại nhớ về một thời ấu thơ với biết bao kỷ niệm gắn liền với những bông hoa sậy bình dị phất phơ trong gió…
Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

HHT - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.