“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Gửi anh, người lạ từng thương!

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Gửi anh, người lạ từng thương!
HHT - Mình gặp nhau ngày đấy, đã là sai rồi, thế mà, đầu mùa mưa năm nay, mình lại sai thêm một lần nữa.

Ngày 19/6 của một năm trước, em viết cho anh lá thư tay đầu tiên. Lúc đó, em đã nghĩ, chắc chắn đây cũng sẽ là lá thư cuối cùng em viết cho anh. Vì giữa chúng ta, quá khó để bắt đầu một tình yêu trọn vẹn.

Mình gặp nhau ngày đấy, đã là sai rồi, thế mà, đầu mùa mưa năm nay, mình lại sai thêm một lần nữa.

Em chưa bao giờ cho rằng giữa chúng ta sẽ có thêm bất cứ kỉ niệm hay cảm xúc đặc biệt nào khác cả. Cho đến ngày anh trở về sau chuyến công tác gần nửa năm ở một thành phố xinh đẹp xa xôi.

Ngày về, anh đã mang một món quà nhỏ qua chỗ em, lúc đấy em đã rất bất ngờ. Anh còn nhớ mua quà về cho em nữa, chẳng lẽ, vì em là cô “em gái mưa” hay nghe anh kể chuyện thật đấy à?! Anh chỉ cười, không nói gì thêm. Anh làm cho em vô thức nhớ về những ngày đầu của một năm trước, vẫn là anh đấy thôi, vẫn là những món quà nho nhỏ anh mang sang cho em đấy thôi, nhưng có cái gì sao xa xôi, sao đã khác trước nhiều quá!

Ảnh minh họa: phim Back In Time.

Em không biết nên giải thích như thế nào cho những cảm xúc mãnh liệt về anh một năm trước nữa, cái thời điểm mà đến cầm tay anh một lần em cũng chưa từng. Không biết vì cái gì, mà trái tim nhỏ bé dại khờ của em, cứ nhất nhất ương bướng đi thích một người đàn ông, mà so với chính em anh là một người chín chắn từng trải, còn em lại là một tờ giấy trắng tinh chưa có một vết nào. Anh hiểu xã hội bên ngoài kia khắc nghiệt như thế nào, còn em lại quá sức ngây thơ. Chúng ta sống trong hai kiểu thế giới quá khác nhau anh ạ!

Thế mà...

Vì anh, em đã từng hiểu được, cảm giác một ngày chỉ thiếu đi đúng một người mà trở nên trống trải và phủ kín trong nỗi nhớ mong.

Vì anh, em đã từng hiểu được, tình yêu chính là cơn đau dài rệu rã đan xen những điều ngọt ngào nhỏ bé.

Vì anh, em đã từng hiểu được, cảm giác vừa gặp một người, đến lúc chia tay cuối ngày với họ, vừa bước chân đi được vài bước đã muốn lập tức quay đầu chạy về phía đó, ôm chặt lấy họ không buông vì nỗi nhớ kì lạ bủa vây.

Vì anh, em đã từng hiểu, có những cuộc gặp định sẵn là một chuỗi những sai lầm nối tiếp nhau, cố gắng sửa sai thế nào, cũng không bao giờ tốt bằng dứt bỏ.

Ảnh minh họa: phim Back In Time.

Em đã từng tự chất vấn bản thân mình rất nhiều lần và cố tìm cho bằng được một lý do thật thuyết phục nào đấy cho câu hỏi vì sao em lại yêu anh và còn yêu anh nhanh đến thế? Có lẽ, em sẽ không bao giờ tìm ra được một câu trả lời ưng ý nhất cho chính mình, bởi tình yêu khi nó xuất hiện, sẽ chẳng cần có một lý do nào cả.

Em đã tin vào lý trí của mình rất nhiều, tin rằng anh sẽ không bao giờ trở về với những kí ức cũ nữa. Cho đến khi, anh lại thêm một lần nói yêu em. Anh đáp lại mọi mong ước và hy vọng em đã từng ôm trong tim mình một năm trước. Những suy nghĩ bối rối lúc đầu của em ngày mình gặp lại vẫn luôn cố len lỏi trước khi lý trí bị đánh gục hoàn toàn, là chẳng qua, em cũng chỉ muốn hoàn thành nốt những gì mình từng mơ, viết lại câu chuyện của mình một cách trọn vẹn hơn thôi. Ai biết, em lại yêu anh thêm một lần nữa?

Ảnh minh họa: phim Back In Time.

Và, ta đâu có cần đoán trước cái kết của một cuốn sách đã từng đọc đâu, đúng không anh? Dù chúng ta đọc thêm bao nhiêu lần nữa, chẳng phải, cái kết đó vẫn sẽ không thay đổi hay sao? Chuyện tình mình, định sẵn là dang dở, cũng sẽ chỉ như vậy mãi thôi.

Bây giờ, em đang ngồi một mình dưới ánh đèn bàn hắt ra dìu dịu, đang thưởng thức tiếng rơi của cơn mưa buổi đêm hết sức dễ chịu ngoài cửa sổ, em phải thừa nhận, những khoảng không trống vắng như thế này, em không tìm cách nào để chạy trốn được cơn đau dài đang ngấm dần dần vào khối óc lẫn trái tim mình. Chúng đang nhắc nhở em về nỗi buồn của chặng đường dài phía trước không anh.

Mỗi bức thư, mỗi món quà hay mỗi kỉ niệm về anh, em sẽ đem chúng gói ghém cất đi thật cẩn thận, để nếu có phép màu nào đấy cho thời gian quay trở lại thêm một lần nữa, khoảnh khắc mình gặp nhau, biết đâu lại không phải một “sai lầm” như hai lần vừa rồi?!

Ảnh minh họa: phim Back In Time.

Không biết, mất bao lâu nữa em mới có thể thực sự thấy vô tư với nỗi đau này, mới có thể viết nên một mùa yêu mới đầy đủ, trọn vẹn cảm xúc hơn với một người đặc biệt thuộc về riêng em đây?

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG
Hành trình "Tôi yêu Tổ quốc tôi" đến với các địa danh lịch sử tại Yên Bái
Hành trình "Tôi yêu Tổ quốc tôi" đến với các địa danh lịch sử tại Yên Bái
Ngày 24/4, sau Lễ xuất quân Hành trình "Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông" năm 2024 tại Hà Nội, đoàn hành trình "Tôi yêu Tổ quốc tôi" tuyến số 2 do đồng chí Ngô Văn Cương - Bí thư T.Ư Đoàn, Chủ nhiệm Uỷ ban kiểm tra T.Ư Đoàn làm trưởng đoàn đã khởi hành tới các địa danh lịch sử gắn với Chiến dịch Điện Biên Phủ trên địa bàn tỉnh Yên Bái.

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

HHT - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.
Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.