Tớ vốn là một cô bé sống nội tâm, hay che giấu cảm xúc của mình. Có lẽ vì thế mà mấy năm trời học chung, bạn bè vốn chẳng có ai mảy may biết được “tớ thích cậu”. Tớ còn nhớ ngày đầu tiên đến lớp, tớ đã từng rất khó ưa với khuôn mặt kì cục của cậu. Thật ra tớ cũng chẳng biết nó kì cục thế nào, chỉ là hồi đó chẳng ưa nổi. Sau này học chung, có nhiều cơ hội tiếp xúc, hiểu hơn về cậu, tớ thích cậu lúc nào chẳng hay.
Ảnh minh họa phim Thơ Ngây.
Trong mắt tớ, cậu là một tên con trai khá trẻ con, bày lắm trò và cũng thật hài hước. Nói thật lòng thì cậu chẳng có tí ti gì gọi là đẹp trai cả, thế nhưng tớ chẳng biết tại sao cậu lại “đào hoa” đến vậy. Mấy năm trôi qua, tớ vẫn luôn lặng lẽ nhìn cậu cùng những mối tình chợt đến chợt đi. Mấy năm ấy, cậu trải qua những cuộc tình, quen biết vài ba cô gái, còn tớ vẫn chỉ một mình. Đôi lúc tớ tự ti vì bản thân mình không mấy nổi bật, luôn trầm lặng và tự trốn trong thế giới do chính mình tạo ra. Đôi lúc tớ tự trách mình tại sao lại có thể đứng nhìn cậu xem tình cảm như một trò đùa như vậy. Nhưng tớ thật sự ghen tị với những cô gái xung quanh cậu vì họ thật sự xinh đẹp và tài năng. Còn tớ thì sao? Có lần tớ cũng từng tự ảo tưởng khi cậu dành cho tớ những câu chào hỏi bâng quơ hay vài ba lần níu áo, chạm vai. Đã có lúc tớ thầm nghĩ có chăng cậu cũng thích tớ dù chỉ một tí ti thôi. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, tớ lại thấy cậu đang quen với một cô bạn gái mới. Thế là niềm hy vọng chợt lóe lên lại vội vàng vụt tắt…
Ảnh minh họa phim Thơ Ngây.
Đã có lúc tớ thầm tự nhủ tớ phải can đảm thổ lộ tình cảm của mình dành cho cậu, dù cho cậu có từ chối tình cảm đó đi chăng nữa tớ cũng phải nói ra lòng mình, vì biết đâu cậu cũng thích tớ. Nhưng cái ngại ngùng của con gái làm tớ đắn đo. Rồi đến một ngày tớ quyết định sẽ thổ lộ tình cảm đơn phương giấu kín trong lòng với cậu, đó là ngày 1/4. Tớ đã nghĩ kĩ rồi, giả sử có bị cậu từ chối đi chăng nữa, tớ vẫn còn đường lui, vẫn còn giữ được chút mặt mũi của mình. Dẫu sao một cô bé 17 tuổi thì vẫn mơ mộng và ngại ngùng như thế. Ngày đó tớ bật Facebook lên liên tục, mở hộp thoại tin nhắn với cậu. Cái tên cậu hiện lên ở góc trên bên trái thật thân thương biết bao. Thế nhưng tớ viết bao nhiêu dòng rồi lại xóa, rồi lại viết, rồi lại xóa… Cuối cùng tớ thoát ra mà vẫn chưa kịp gửi lời nào cho cậu. Có lẽ thời điểm đó, tình cảm của tớ dành cho cậu chưa đủ lớn và có lẽ tớ chưa đủ cam đảm để đối diện với câu trả lời: “Mình chỉ xem cậu là bạn” của cậu.
Ảnh minh họa phim Thơ Ngây.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà tớ đã là cô sinh viên năm cuối. Nhớ lại quãng thời gian đã qua, tớ nhận ra mình đã từng trẻ con đến thế nhưng tớ cũng thầm mỉm cười vì những tình cảm thơ ngây ngày ấy. Đôi lúc tớ vẫn vào Facebook của cậu để nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt mà tớ đã từng cảm thấy khó ưa đến vậy. Bây giờ cậu chỉ một mình, tớ cũng vậy nhưng giờ đây tớ chỉ xem cậu như một người bạn đặc biệt của tớ và tớ cảm thấy hài lòng khi nhìn cậu từ phía sau.