“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Hạnh phúc với tôi là đã được thất bại, đã bị bẽ bàng

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Hạnh phúc với tôi là đã được thất bại, đã bị bẽ bàng
HHT - Tôi đã từng là một bông hoa yếu đuối trước gió to cuộc đời. Nhưng trải qua năm tháng, bông hoa yếu đuối trước kia giờ đây đã bùng nở đầy kiêu hãnh dù nắng vàng bình yên hay mưa bão dữ dội.

5 tuổi. Tôi được giao đánh piano trước toàn trường mẫu giáo trong ngày ra trường. Tôi quên mất bản nhạc và cây đàn ậm ừ thờ ơ trước nỗ lực lớn lao của một nghệ sĩ trẻ lần đầu tiên được đứng trên một sân khấu lớn. Cả trường nháo nhác và những ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía tôi. Tôi chạy nhanh xuống sân khấu và ôm lấy mẹ.

Ảnh minh họa: Aoi Yu.

6 tuổi. Tôi không làm được phép toán cộng trừ sau khi nghỉ một tuần vì đợt dịch H5N1 hoành hành khắp Hà Nội. Tôi được 3 điểm Toán. Cuối giờ, vừa nhìn thấy mẹ tôi, cậu bạn cùng lớp đã chạy ra hét thật to: “Hôm nay bạn ấy được 3 điểm Toán” khiến các phụ huynh xung quanh quay ra nhìn chằm chằm, còn mẹ tôi thì ngạc nhiên đến sửng sốt. Ngày hôm đó, hình ảnh trường học như một nơi thần tiên và kì diệu trong tôi sụp đổ. Bước qua cánh cổng trường khiến tôi như một bông hoa nhỏ co quắp giữa sa mạc, khi thì gồng mình dưới bão cát ban trưa, khi lại nghiêng ngả trong heo hút mưa gió đêm về…

Ảnh minh họa: Aoi Yu.

11 tuổi. Tôi phải trải qua vô vàn kì thi chuyển cấp căng thẳng. Suốt một năm, tôi đã có biết bao trải nghiệm đáng nhớ của tuổi học sinh: những đêm ngủ  gật trên đống sách vở, những sáng tranh thủ học bài trong năm phút nghỉ ngắn ngủi, những tối ô cửa sổ bàn học cô đơn sáng đèn khi ngoài trời màn đêm bao trùm và các ô cửa sổ đều tăm tắp một bóng tối yên lặng, những bữa tối trên yên xe của mẹ,… Và khi bảng kết quả kì thi học sinh giỏi, kì thi vào trường cấp hai chọn của thành phố được công bố, tôi nằm im trong phòng mình suốt cả ngày, còn bố mẹ thì đi đi lại lại, thỉnh thoảng xoa lên đôi mắt nhắm nghiền và hai bên má ướt đẫm.

12 tuổi. Tôi cãi nhau với người bạn thân nhất của mình. Tôi tránh đi con đường mà hằng ngày vẫn đi học cùng bạn, chỉ dám vào lớp bằng cửa sau và đôi khi chỉ dám liếc nhìn sang dãy bàn cạnh cửa ra vào nơi bạn ngồi. Mọi chuyện cứ như vậy trong suốt sáu tháng trời.

Ảnh minh họa: Aoi Yu.

14 tuổi. Tôi chia tay căn nhà thân thuộc nơi tôi đã gắn bó trong mười năm tuổi thơ của mình. Tôi chia tay cái ban công có thể nhìn thấy bầu trời chỉ cách gang tay và chiếc máy bay vút qua cũng có thể với lên để lấy cho riêng mình. Chia tay cả cái bàn học bên cửa sổ cô đơn khi đêm về, và chia tay những người hàng xóm thân quen mà tôi coi như gia đình.

15 tuổi. Khán giả của nghệ sĩ piano nhút nhát ngày xưa không phải là một khán phòng trang trọng với bao ánh mắt dõi theo mà đôi khi chỉ là cái cây, bức tường nơi đặt cây đàn hoặc con chim sẻ đậu bên hiên nhà. Nhưng cô ấy biết tin vào sự kì diệu của âm nhạc và những rung động của con tim mình.

Ảnh minh họa: Aoi Yu.

Bông hoa yếu đuối trước kia giờ đây cũng bùng nở đầy kiêu hãnh dù nắng vàng bình yên hay mưa bão dữ dội. Điểm 3 Toán đã giúp cô ấy nhận ra nếu không giỏi Toán, ta có thể giỏi viết văn thơ, giỏi một môn ngoại ngữ, giỏi ghi nhớ ngày tháng trong môn Sử,.... “Giỏi” thật là một tính từ phiến diện mà không một từ điển nào có thể định nghĩa, bởi bạn chỉ “giỏi” khi bạn lắng nghe những thế mạnh của mình.

Tôi cũng thầm cảm ơn số phận đã “giúp” tôi trượt ngôi trường mơ ước để học tại một ngôi trường mà tôi luôn biết ơn mỗi lúc nghĩ về. Tôi đã được yêu thương bởi các thầy cô mà tôi coi như cha mẹ, được sống trong sự yêu mến của những người anh em tính cách khác tôi mà lại thật đáng mến, được có những đêm hào hứng nghĩ về buổi sáng hôm sau được đến trường.

Ảnh minh họa: Aoi Yu.

Tôi biết ơn những thất bại tưởng như khiến cả thế giới của mình sụp đổ bởi tôi đã học được rất nhiều điều từ những lần thua cuộc. Thành công, hóa ra chỉ là lớn lên từ sau mỗi thất bại của bản thân. Tôi biết ơn lần cãi nhau với người bạn thân, để rồi chúng tôi hiểu nhau hơn và trở thành đôi bạn không thể tách rời dù cả hai đã đi học khác trường. Và biết ơn cả những cơ hội mà cuộc sống trao cho, bởi tôi nhận ra chia tay ngôi nhà thân quen không có nghĩa là tạm biệt vĩnh viễn. Sự trân trọng sẽ biến cuộc chia xa trở thành cơ hội cho ta nuôi dưỡng những kỉ niệm, để khi nhớ lại, trái tim ta được bồi hồi và đôi môi được nhoẻn cười.

Ảnh minh họa: Aoi Yu.

Hạnh phúc thật đơn giản. Nhìn cuộc sống bằng ánh mắt bao dung, ta sẽ luôn thấy hạnh phúc và bình yên trong thử thách, khó khăn mà cuộc sống dành cho mình.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Công xưởng xanh của Apolenka: Chìm vào màu xanh tuyệt đẹp như thế giới cổ tích

Công xưởng xanh của Apolenka: Chìm vào màu xanh tuyệt đẹp như thế giới cổ tích

HHT - “Công xưởng xanh của Apolenka” là một cuốn sách tuyệt đẹp. Không chỉ bởi các bức tranh với sắc xanh diệu kỳ tưởng như đang ở thế giới cổ tích, mà còn vì câu chuyện được kể rất ấm áp. Không những thế, cuốn sách còn mang đến cho các bạn nhỏ những hiểu biết thú vị về một nghề truyền thống ở nước Séc xa xôi.