Mỗi năm Tết đến, niềm vui của tôi là được rong ruổi khắp các khu chợ lớn nhỏ nơi tôi sống. Có khi xách về dăm ba bịch bánh mứt, có khi là chẳng mua gì. Đi để hít cho đầy cái hương vị ngày Tết rồi về. Năm nào cũng vậy rồi thành thói quen khó bỏ.
Khi nhỏ, mỗi lần đi chợ Tết, tôi hay được má cho đi theo. Đối với một đứa trẻ con như tôi (mà tôi chắc chắn rằng đứa trẻ nào cũng vậy), khi thấy người lớn bận rộn với việc mua sắm những thứ xanh xanh, đỏ đỏ để chuẩn bị cho ngày Tết, lòng lại dâng lên một cảm giác vui sướng hơn tất cả những thứ làm cho người ta vui sướng ở trên đời mà không ngôn từ nào có thể lí giải nổi. Bởi vậy mà chợ xa ngót nghét chục cây số, có tôi ngồi sau ríu rít, má đạp chẳng mấy chốc mà tới nơi.
Bây giờ, khi đã trưởng thành, cái niềm vui đơn giản ấy cũng biến mất đi hồi nào chẳng hay. Những cái Tết sau này, tôi cũng không còn được ngồi sau xe má đi chợ Tết nữa. Và dù má cũng mua sắm đầy đủ các kiểu, tôi vẫn tự mình mua những thứ mà mình thích.
Má có thói quen chưng bông ly trong phòng khách mỗi dịp Tết. Ngày trước ở căn nhà nhỏ rồi sau này chuyển sang nhà mới khang trang hơn má cũng vẫn giữ thói quen ấy. Má bảo cả năm xuề xòa sao cũng được, nhưng Tết đến phải có vài cành bông thật đẹp, thật thơm thì mới có cảm giác ấm cúng và tôn trọng khách đến chơi nhà. Thật vậy, cái loại bông sáu cánh không quá rực rỡ nhưng rất lâu tàn, khi bung nở thì tỏa hương dễ chịu và thanh khiết đến lạ. Khách đến chơi cũng bị mùi hương ấy níu chân mà không ít lần nấn ná ăn thêm ít mứt, kể thêm dăm ba câu chuyện chỉ để thưởng thức cho thật trọn vẹn. Cũng chính mùi hương ấy nhắc nhớ tôi mãi về những cái Tết ấm áp, vui vẻ mà bình yên đã qua. Đến nỗi lớn lên rồi, dù không phải Tết, cứ mỗi lần ngửi thấy mùi hương quen thuộc ở đâu, tôi lại có cảm giác nôn nao như thể Tết đã về ngay trước ngõ.
Có năm nhà tôi gặp chuyện không vui, Tết đến má kêu không cần mua bông chi nữa. Ấy vậy mà tờ mờ sớm hăm chín, tôi vẫn lén má xách xe ra chợ tìm mua cho được những cành bông ly rực rỡ nhất. Để mang về cặm cụi tỉa tỉa, cắm cắm rồi ngẩn ngơ ra mà ngắm như thể đang bị “say nắng” một cô gái xinh đẹp. Để sáng mùng Một thức dậy, mở cửa phòng bước ra, mùi hương đã kịp ùa vào, lấp đầy hai lỗ mũi. Để nghe má cằn nhằn:
- Má biểu khỏi mua bông mà bay hổng nghe.
- Một năm mới có một lần mà. Sang năm con lại mua nữa, má nghe.
Và tôi thấy má cười.
LÊ THANH NGA
(616/12 Trương Công Định, Phường Nguyễn Anh Ninh, Vũng Tàu)