Những mốc thời gian hạnh phúc: Không phải người chị trong truyền thuyết

Những mốc thời gian hạnh phúc: Không phải người chị trong truyền thuyết
HHT - Thì ra người chị mà mình mỗi ngày gây gổ, khi thấy thiếu họ rồi mới hiểu thế nào là trống trải. Mới nhận ra tất cả ký ức đã có đều là hạnh phúc và yêu thương.

Tôi có một người chị, cách nhau tới tận 11 tuổi. Khoảng cách tuổi tác lớn cũng như tính tình trái ngược khiến tôi và chị chẳng mấy hòa thuận. Những cuộc cãi vã liên tiếp nổ ra mỗi ngày, thậm chí còn đánh nhau, chửi mắng nhau thậm tệ. Tôi nhớ lại những năm tháng tuổi thơ của mình, cảm thấy đó có lẽ là những năm tháng “bạo lực” nhất đời.

Chúng tôi cãi nhau về những chuyện chẳng ra đâu vào đâu, vì tranh ăn, vì đổ vỡ đồ, vì quên không gọi dậy đi học… Là út trong nhà, tôi có hai thứ “đặc quyền”: Được bố mẹ cưng chiều và được… “bị đánh”. Cái lý do củ chuối nhất mà chị hay lôi ra để đánh tôi là: “Mày lớn hơn hay tao lớn hơn?”, hay như “Mày giỏi thì bảo mẹ sinh mày trước đi”. Tôi nhiều lần phản kháng lại, kết quả là... bị ăn đánh gấp đôi. Cuối cùng chỉ biết khóc lóc gọi mẹ rồi nghe mẹ mắng chị: “Mày to đầu bằng đấy rồi mà còn đánh em”.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Không phải người chị trong truyền thuyết ảnh 1

Chị tôi không phải người chị trong truyền thuyết, chắc chắn vậy. Chị tôi là người giảng bài cho tôi bằng cách vất qua một chỗ. Càng chắc chắn không phải là người nhường nhịn đồ ăn cho tôi mà thậm chí còn lấy hơn phần cho mình. Nhưng không hiểu sao nhiều lúc nghĩ lại tôi lại luôn cảm thấy mình yêu quí chị nhất.

Xem một bộ phim, kể một chuyện cười, tôi sẽ để ý xem chị có cười hay không. Có quần áo mới tôi luôn nghĩ sẽ về khoe chị trước tiên. Có đồ ăn, tôi sẽ nghĩ ngay đến thái độ của chị khi nhìn thấy nó, phân vân có nên để lại cho chị một chút không…

Những mốc thời gian hạnh phúc: Không phải người chị trong truyền thuyết ảnh 2

Và rồi, năm tháng thoi đưa, đến ngày chị tôi đi lấy chồng. Anh ấy làm công an, họ đi chơi với nhau 3 lần một tuần. Suốt khoảng thời gian đó, kể cả khi chị tôi đi hẹn hò hay cả vào ngày cưới của chị, tôi đều không mảy may lộ ra một chút cảm xúc nào. Vì tôi không muốn người ta gặp tôi rồi sẽ hỏi: “Chị đi rồi thấy buồn không? Trong nhà bớt chạnh chọe không?”. Vì tôi sẽ thấy mình buồn thật.

Trong nhà chẳng còn bóng dáng chị, bố tôi đi công tác, nhà còn mỗi hai mẹ con. Tôi đi học về muộn, mẹ sẽ để phần cơm mà lên gác đi nghỉ trước, lúc đó tôi lại nghĩ: “Giá như chị mà còn ở đây thì tốt, có người ăn cơm cùng”. Rồi nhiều lúc, tôi dường như muốn bật khóc khi chỉ nhìn thấy bóng mẹ ngồi ở bàn ăn. Có lần tôi bị kẹt trước cửa nhà không vào được, ngồi dưới trời đêm rất lâu, bất chợt “À” lên một tiếng khi nhận ra sẽ chẳng còn người nào lén lút mở cửa cho mình nữa. Căn phòng giờ chỉ còn mình tôi.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Không phải người chị trong truyền thuyết ảnh 3

Bây giờ không còn những đêm bố mẹ xa nhà, tôi sợ hãi năn nỉ ngủ ở phòng chị, hay những lần chiến tranh lạnh rồi lại làm hòa bỏ qua. Ngày tháng từng quen thuộc đó, giờ lại mơ hồ đến xa lạ. Thì ra người chị mà mình mỗi ngày gây gổ, khi thấy thiếu họ rồi mới hiểu thế nào là trống trải. Mới nhận ra tất cả ký ức đã có đều là hạnh phúc và yêu thương.

TẠ THU HẰNG

(4/132 Phường Cửa Bắc, đường Trần Đăng Ninh, Thành phố Nam Định)

Ảnh minh họa: Dakota và Elle Fanning

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

HHT - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.
Một Người Phụ Nữ - món quà dành cho mẹ của tác giả đạt Nobel văn chương 2022

Một Người Phụ Nữ - món quà dành cho mẹ của tác giả đạt Nobel văn chương 2022

HHT - Bằng thứ văn phong “phẳng”, lạnh lùng tưởng như vô cảm, các tác phẩm của Annie Ernaux lại có sức mạnh khơi dậy sự đồng cảm nơi người đọc một cách kỳ lạ. Nhiều cuốn trong số đó đã được đưa vào giảng dạy tại các trường học ở Pháp. Nổi bật trong số đó phải kể tới cuốn “Một Người Phụ Nữ” - cuốn sách được xem là bức chân dung kể về người mẹ của Annie Ernaux.
Bạn tốt như người thắp đèn, thắp lên ánh sáng lấp lánh mà chính mình bỏ quên

Bạn tốt như người thắp đèn, thắp lên ánh sáng lấp lánh mà chính mình bỏ quên

HHT - Có lẽ sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy chưa đủ niềm tin vào bản thân, chưa đủ yêu thương chính mình, và vì thế mà chúng ta tự ti. Những người yêu thương chúng ta khi đó sẽ trở thành người thắp đèn, thắp lên cho chúng ta thứ ánh sáng để chúng ta nhận ra mình cũng có thể tỏa sáng, thậm chí là lấp lánh.