Xin chào, cô bé của những ngày xưa cũ, bạn trong ký ức của mình vẫn hạnh phúc phải không? Mình chính là cậu của rất nhiều năm sau đó, có phải rất bất ngờ không nào? Người ta thường viết thư gửi tương lai, mang theo ao ước cùng mong chờ, có thể là ngày mai, có thể là tháng tới, hoặc thậm chí là mười năm sau sẽ nhận được thư gửi chính mình trong tương lai. Thế nhưng mình lại viết thư gửi về quá khứ, có chăng là tìm về hồi ức vui vẻ của những ngày đã qua, để vượt qua nỗi buồn hiện tại…
Hồi bé xíu lúc nào cũng vô tư, chẳng lo nghĩ, cũng chẳng buồn rầu, bởi lúc đó mình vẫn được che chở, bao bọc từ gia đình, mà xã hội cũng không nhiều điều nghĩ suy với tụi nhỏ chúng mình.
Mình còn nhớ thời điểm đó, mỗi một ngày đều chạy nhảy khắp nơi, đùa nghịch khắp chốn. Hôm thì ra đồng thả diều, ngày lại ra sông nghịch nước, đùa nhau ầm ĩ khắp xóm làng. Lúc đó, không có nhiều thứ máy móc hiện đại như bây giờ, tụi mình hay tìm nhau chơi chung, tối đến còn lén lút chơi trốn tìm khiến người lớn lo lắng, lại trách cứ một hồi rồi cũng thôi. Hồi xưa không có điện thoại di động như bây giờ, tụi mình đều chơi mấy trò chơi vui vẻ, có khi là ô ăn quan này, có lúc lại nhảy lò cò, nhảy dây cũng không thiếu được. À, còn có “rồng rắn lên mây”, mấy bài đồng dao rất được ưa chuộng mà nhỉ. Nhưng mà tụi nhỏ bây giờ không còn chơi mấy trò đó nữa, đều bị trò chơi điện tử thay thế rồi, nhìn thấy cũng chẳng qua là bởi những trang sách, lời thơ thôi.
Thời điểm đó mình ở với ngoại, lúc nào cũng làm nũng, là út cưng của cả nhà nên ai cũng chiều cả. Ngoại đi chợ luôn mua kẹo đường cho mình, chị hai cũng không có phần đâu nhé. Ngoại luôn nhớ mình thích gì, vậy nên bữa ăn nào cũng đầy ra những món mình thích cả. Mình hồi đó cũng thật không hiểu chuyện, luôn mè nheo với người lớn thế mà họ luôn bao dung, luôn chiều theo ý mình, dỗ mình vui vẻ. Ngày bé chính là tùy hứng như vậy, luôn nghĩ mình được cả thế giới nâng trong tay, vì hồi đó thế giới trong mắt mình chính là gia đình nhỏ của mình mà. Sau này lớn lên rồi, mình mới biết, thế giới thì rộng lớn lắm, cậu ạ.
Dẫu đi bao xa, mình vẫn luôn nhớ về ngôi nhà nhỏ bé mà ấm áp nơi quê ngoại. Mình nhớ mãi những ngày mải miết đi chơi, không lo lắng, không buồn phiền. Nhớ cả lúc không nghe lời, bị đòn roi vẫn ngang bướng lại khiến người nhà đau lòng. Mình nhớ ngày bé, ước mơ của mình rất “vĩ đại”, mình nói sau này sẽ trở thành “bác sĩ giỏi nhất trên đời” để chữa bệnh cho bà, để cho bà có thể sống thật lâu bên mình. Vậy mà bây giờ, mình đã sắp ra trường, cũng với ngành nghề mình lựa chọn đã không trùng với giấc mơ thuở nhỏ nữa rồi, mình đã sắp quên mất thời điểm tốt đẹp nhất trong quá khứ, mình đã từng ước ao như vậy. Thật may, mình đã viết thư cho cậu, cũng theo đó đưa mình về những ngày vô ưu vô lo trong quá khứ, tiếp thêm động lực cho mình thời điểm hiện tại.
Cô bé, cám ơn vì những ký ức hạnh phúc mà cậu cất giữ, để mình mạnh mẽ bước tiếp trên con đường mình đã chọn. Chào cậu, cô nhóc ngày xưa…
(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)