Tôi đã từng bất lực tự hỏi tại sao mình lại sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn như thế, không phải trách cứ gì bố mẹ mà ngược lại, là thương rất thương sự cực nhọc của hai người…
Hồi tôi còn bé, hai bên nội ngoại cũng chẳng khá khẩm gì, làm ăn lại mất mùa, bố mẹ phải đi xuất khẩu lao động. Tôi hồi ấy chính xác là 9 tuổi, em trai mới 8 tuổi. Bố mẹ nhờ bà ngoại dọn đến sống cùng tôi còn em trai thì gửi ở nhà bác Cả vì nó nghịch ngợm phải có người nghiêm khắc quản thúc. Sau một năm khó khăn vô cùng với cả người đi lẫn kẻ ở, bố mẹ về và đón chị em tôi đi miền Nam. Ở nơi đất khách quê người, chúng tôi ở nhà trọ, bố mẹ đi bán hàng rong, mỗi người một xe, đêm thì mười một giờ mới về, sáng sớm mới ba giờ bố phải dậy đi lấy hàng. Chị em tôi đi học lúc bố mẹ ở nhà nấu bắp khoai, làm bánh… và về nhà khi bố mẹ đã đi bán, cũng chẳng được ở cùng nhau là bao nhiêu. Bạn bè thì chẳng bao giờ gọi tên chúng tôi mà cứ “Ê, bắp”, “Này, khoai”. Ban đầu xấu hổ, sau đó buồn buồn, còn bây giờ thì chẳng bận tâm nữa.
Thời gian thấm thoắt trôi, chúng tôi đều đã vào cấp Ba, bố mẹ thì nghiễm nhiên già và yếu đi nhanh hơn người khác rất nhiều vì sự vất vả của công việc. Cũng vì thế mà tôi thường xuyên cùng bố hoặc mẹ đi bán những ngày cuối tuần. Cũng từ đó, tôi thấm thía sự cố gắng và vất vả của bố mẹ, ban ngày ở nhà làm việc không ngừng nghỉ, chiều lại vội vã đẩy xe đi.
Những ngày tắt nắng muộn lại phải đẩy xe bắp nóng, mồ hôi ướt đẫm áo là chuyện bình thường. Những buổi tối mát mẻ thì không nói, nhưng chỉ cần đến mùa mưa, trong khi người khác ngồi trong nhà ăn tối, xem tivi hay đã ngon giấc trong chiếc chăn ấm áp, những người bán hàng rong chẳng có sự lựa chọn nào ngoài việc co ro bên cây dù xiêu vẹo hy vọng bán thêm được ít hàng. Chưa kể những vị khách khó tính yêu cầu nhiều hoặc tỏ thái độ không tôn trọng, chưa kể những khi khuya khoắt còn ế hàng trong nỗi lo đau đáu, chưa kể những ngày ốm đau bệnh tật vẫn nhất định không nghỉ bán… Và theo những năm tháng đó, những đứa trẻ vô tâm như chúng tôi đã hiểu ra rằng chẳng ai muốn sống vất vả như thế cả, chẳng qua bố mẹ muốn nhóm lên ngọn lửa, thắp sáng cho tương lai chúng tôi nên cố gắng mà thôi. Chẳng qua người làm cha muốn con được học hành, người làm mẹ muốn con được ấm no.
Tôi từ dạo ấy yêu vô cùng những buổi chiều cùng mẹ nướng bánh, nhớ mãi những ngày mưa cùng bố đứng khép nép bên xe bắp bốc hơi nghi ngút. Tôi từ ấy biết vui sướng khi sớm hết hàng, biết lo lắng đứng ngồi không yên khi đã khuya mà vẫn chưa bán được nhiều. Tôi từ ấy biết rằng một ngàn đồng đã được bố mẹ chắt chiu như thế nào và dù có đi học xa vẫn luôn nhớ phải sống tiết kiệm, tranh thủ về nhà đỡ đần trong những ngày cuối tuần.
Lớn hơn một chút, nhìn lại quãng thời gian đã qua, chẳng hề thấy u buồn, chỉ là rất biết ơn và vô cùng hạnh phúc vì đã có bố mẹ yêu thương như vậy. Nếu có điều gì thiếu sót thì chính là mong mình mau chóng trưởng thành để có thể chăm lo lại cho bố mẹ.
NGUYỄN THỊ THANH HUYỀN
(A20/92 Ấp Long Đức 1, xã Tam Phước, Biên Hòa, Đồng Nai)