“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mẹ và chiếc áo mưa

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mẹ và chiếc áo mưa
HHT - Những lúc nhớ mẹ, tôi lôi mấy tấm ảnh hồi xưa lắc xưa lơ ra ngắm, nhìn thấy nụ cười hiền dịu của mẹ, tôi chợt nhớ những tháng ngày khi có mẹ bên cạnh, một quá khứ tươi đẹp.

Tháng ngày, kí ức ấy sẽ chẳng níu giữ lại được. Bên cửa sổ hoen ố vàng đã lấm tấm những hạt mưa đầu mùa. Tôi kéo nhẹ vali bé bé con con, nhìn chiếc áo mưa mẹ may cho tôi năm xưa. Chợt khóe mắt cay cay.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mẹ và chiếc áo mưa ảnh 1

Tôi nhớ năm học lớp 9, trường tôi học cách nhà 5 km, hàng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào buổi trưa nắng gắt như cháy da cháy thịt, rồi lủi thủi đi về một mình trong những buổi chiều tà. Những kí ức đó tôi mãi không quên, đặc biệt là những buổi chiều mưa ròng rã.

Mùa mưa là mùa khổ nhất của đám trẻ tới trường như tôi. Sau những cơn mưa, con đường đất đỏ không còn những cơn bụi mịt mù sau những chuyến xe qua mà là con đường dính đầy đất đỏ. Đứa nào tay cũng cầm dép, tay còn lại kéo vội áo mưa để không bị ướt cặp.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mẹ và chiếc áo mưa ảnh 2

Thay vì được mặc những bộ quần áo mưa nhiều màu sắc rực rỡ, lại khiến tôi thêm buồn hơn. Tôi nhìn lại chiếc áo mưa của mình, tôi càng tủi thân. Gọi là áo mưa cho oai thế thôi nhưng thực ra đó chỉ là một tấm ni lon lớn mẹ tôi cắt ra từ những bao phân bón. Sau khi giặt sạch mẹ phơi lên và cẩn thận may cho tôi chiếc áo mưa mà tôi hay nói đùa là “chiếc áo mưa thần thánh”. Những buổi chiều mưa ấy, nước mắt tôi đã hòa vào những giọt mưa và trôi theo dòng nước; tôi buồn và tủi thân. Tôi muốn mẹ chở đi học, tôi muốn được một chiếc áo mưa màu tím và tôi muốn nhiều thứ nữa.

Những ngày mưa ấy, tôi cảm thấy sao số phận mình lại nằm ngay ngôi sao xấu, tại sao nhà tôi nghèo như vậy, tại sao mẹ tôi không tôi một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Tôi khóc, khóc rất nhiều vì tôi muốn có được những món quà đẹp như bao bạn bè trong lớp mình.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mẹ và chiếc áo mưa ảnh 3

Nhưng cũng chính những ngày mưa đó, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn. Mỗi khi trời mưa, mẹ tôi gồng mình chạy trốn những cơn mưa, mẹ phải loay hoay cất những chiếc áo cái quần của tôi để sáng ra còn có cái mặc cho tôi đi học, mẹ phải cất những bó củi khô để có cái nấu cơm. Và cũng những buổi chiều mưa ấy, mẹ chạy vạy mượn vài ba lon gạo để nấu cơm cho lũ chúng tôi. Chiều mưa, mẹ chỉ mặc lên mình chiếc áo mưa mẹ may cho tôi đã cũ kĩ, mẹ nói “vẫn dùng được con à, nhà mình nghèo nên tiết kiệm được cái nào hay cái ấy”.

Chiếc áo phất phơ giữa trời mưa ròng rã, từng giọt mồ hôi của mẹ hòa vào những giọt mưa, rơi xuống xuyên qua từng lỗ hổng trong áo mưa của mẹ, từng giọt từng giọt,… Lòng bồi hồi dâng trào biết bao cảm xúc của người con xa quê mong được về lại bên mẹ, và cần lắm những món quà từ tay mẹ.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mẹ và chiếc áo mưa ảnh 4

"Có xa quê mới thấy thương thấy nhớ

Vòng tay quê luôn chan chứa ân tình

Vòng tay mẹ luôn dịu dàng che chở

Chẳng bao giờ con chịu cảnh điêu linh

Ngày về lại con sà vào lòng mẹ

Ngửi mùi hương mong nhớ đã bao ngày

Nằm ngủ ngoan trong lời ru khe khẽ

Chặng đường dài mệt mỏi cánh chim bay."

Và thời gian không cho mình níu giữ lại, nó nằm sâu trong lớp lá thu vàng nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua lớp lá ấy nó sẽ bay lên, ánh nắng chiều hoàng hôn sẽ soi chiếu vào những kí ức đã qua, những khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên cùng món quà nghèo mẹ may tặng tôi.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG
Chương trình "Ánh lửa từ trái tim": Khơi dậy lòng yêu nước, tinh thần cống hiến, hy sinh
Chương trình "Ánh lửa từ trái tim": Khơi dậy lòng yêu nước, tinh thần cống hiến, hy sinh
HHT - Nhân kỷ niệm Ngày Quốc khánh 2/9, Ngày Giải phóng Thủ đô 10/10 và Ngày Thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22/12, báo Tiền Phong phối hợp với Công ty cổ phần Him Lam và Trường Đại học Kinh tế quốc dân tổ chức chương trình tri ân, giao lưu với các thương binh nặng trên toàn quốc mang tên “Ánh lửa từ trái tim”.

Có thể bạn quan tâm

Mùa sậy trổ hoa, nhớ tuổi thơ chúng mình thuở đóng giả chú rể cô dâu

Mùa sậy trổ hoa, nhớ tuổi thơ chúng mình thuở đóng giả chú rể cô dâu

HHT - Năm nào cũng vậy, khi tiết trời ở vào lúc giao thời giữa mùa mưa và mùa khô, nghĩa là khoảng đầu tháng 11 âm lịch, những đám lau sậy đến mùa trổ hoa. Mỗi khi tới mùa cây sậy khoe sắc đưa hương, tôi lại nhớ về một thời ấu thơ với biết bao kỷ niệm gắn liền với những bông hoa sậy bình dị phất phơ trong gió…
Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

HHT - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.