“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy
HHT - Mình đã từng nghĩ đến muôn vàn tình huống nếu một ngày nào đó gặp lại cậu thì mình sẽ thế nào, sẽ cười hay sẽ khóc. Chỉ là mình không ngờ, ngày chúng ta thật sự gặp lại, mình đã bỏ chạy.

Chúng mình đã chia tay mấy năm rồi, 5 hay 6 năm nhỉ, mình không nhớ nữa. Mình không giỏi nhớ ngày tháng và ước lượng được thời gian, cậu còn nhớ điều này không? Nhưng mình nhớ rất giỏi sinh nhật cậu mà không cần thứ gì nhắc nhở, không sổ tay không giấy nhớ, điều này chắc cậu không biết đâu. Thời gian không dài, nhưng cũng chẳng ngắn, chúng chạy từ đầu đến cuối một quãng dài, và ở giữa chúng chúng ta chưa từng gặp lại dù chỉ một lần. Thành phố này rộng lớn thật, tạm biệt có một lần mà người như biến mất giữa biển mênh mông.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy ảnh 1

Thật sự có một vài ngày mình ngồi đâu đó trong thành phố, nhìn buổi chiều buông xuống những con đường kẹt xe, và cố hình dung lại gương mặt cậu. Khi không có bất cứ gì để nhớ ngoài kí ức, mình khó mà vẽ ra cậu một cách rõ ràng từng nét. Chỉ nhớ cậu có nụ cười hay ngại ngùng. Chỉ nhớ cậu rất cao. Chỉ nhớ bàn tay cậu rất to. Mình lại nghĩ nếu có một ngày chúng mình gặp lại nhau, liệu mình có nhận ra cậu không? Lúc đấy chắc cậu vẫn cao, nhưng sẽ gầy hơn, hay mập hơn? Lúc đấy chúng mình đã bao nhiêu tuổi? Có khi nào là mấy chục năm sau? Lúc đấy bao nhiêu nếp nhăn sẽ xuất hiện trên gương mặt bọn mình? Lúc đấy liệu có nhận ra nhau được không?

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy ảnh 2

Chẳng cần đợi thêm mấy chục năm. Một ngày tháng 9, trời trong mùa Thu, mình gặp lại cậu một cách ngỡ ngàng. Mình đứng xem sách, mình quay ngang đầu, và thấy cậu đứng cạnh cũng đang xem sách. Cậu chỉ cách mình có một sải tay, chỉ cần vươn ra là chạm được. Cậu nhìn thẳng vào kệ sách nên mình chỉ nhìn thấy nửa nghiêng gương mặt cậu. Chỉ nửa gương mặt, chỉ một tích tắc, mình nhận ra đó là cậu. Và mình bỏ chạy.

Im lặng và nhẹ nhàng như một con mèo, mình lập tức quay đầu sang hướng khác và lùi bước chân rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Ra khỏi nơi đó rồi mình thấy chính mình cắm đầu chạy về một hướng khác, để phòng cậu bước ra khỏi đó và vẫn thấy mình. Không cười cũng không khóc, mình đã hốt hoảng và bỏ chạy trước khi bản thân kịp nhận ra mình đang làm gì.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy ảnh 3

Mình không muốn gặp lại cậu. Mình không muốn chúng ta sẽ đối diện nhau đầy ngại ngùng và rồi hỏi nhau những câu kiểu như “Cậu có khỏe không?”, “Dạo này thế nào?”… Như thế xa lạ lắm. Mà chúng ta đã từng gần biết bao. Tình huống ấy khiến mình thấy xót xa. Mình có lẽ không còn thích cậu nữa. Mình chắc chắn là không ghét cậu. Mình chỉ không muốn chúng ta gặp lại nhau.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy ảnh 4

Biển người mênh mông, chúng ta đã từng buông tay nhau ra, vậy xin hãy để chúng ta hóa thành muôn ngàn người lạ gặp trên đường. Nếu có một ngày gặp lại của chục năm sau nữa, biết đâu rồi sẽ khác một ngày tháng 9 này.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com).

Theo ẢNH TỔNG HỢP TỪ INTERNET
MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.