“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mùa mưa tới, có ai còn cùng tớ mang giày trắng

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Mùa mưa tới, có ai còn cùng tớ mang giày trắng
HHT - Hoá ra, chùm phượng vĩ rực rỡ ngày ấy cậu hái xuống tặng tớ lại chính là lời biệt ly đau lòng đến như vậy. Hoá ra, màu nắng chói chang hắt xuống áo sơ mi cậu lại chính là một dấu chấm lửng cho bài thơ còn dang dở.

Tất cả giống như một giấc mộng vậy. Tất cả vừa mới hôm qua thôi... thoáng chốc đã trở thành những kí ức mà tớ không thể nào quên. Mỗi người chúng ta sẽ lại có con đường riêng cho chính mình, sẽ lại gặp những người bạn mới, sẽ lại xuất hiện những cảm xúc mới, những mối quan hệ mới.

Cậu còn nhớ không, cậu từng nói rằng cậu sẽ làm phiền tớ cả đời! Mọi lời nói đùa đều có phần chân thật, có lẽ lời nói đó không phải là không đủ chân thành, chỉ là chúng ta không đủ dũng cảm để cùng nhau vượt qua những chông chênh của tuổi 17 để rồi vuột mất nhau.

Tuổi 17, tớ và cậu đã đi ngang qua cả thế giới của nhau. Thế nhưng, bước qua tuổi 17 ấy, chúng ta cũng đã mãi mãi là hai đường song song. Có một lúc nào đấy tớ cũng đã từng ước chúng mình cứ chỉ là hai đường song song thôi, mặc dù không đến được với nhau nhưng chẳng phải chúng ta đã được bước đi cạnh nhau sao, mãi mãi như vậy...

Ảnh minh họa: phim High School Musical.

Giờ này cậu có ổn không, chỗ tớ đang mưa này, cậu thì sao? Cơn mưa năm ấy, cậu có còn nhớ không, đoạn đường ấy, cậu có còn nhớ không, nụ cười ngày ấy, câu chuyện năm xưa, phải chăng cậu đã quên? Cơn mưa năm ấy, chúng ta năm này. Thật đúng là như vậy! Rồi tớ với cậu sẽ lại lóng ngóng bật ô, sẽ lại dè chừng đi từng bước một vì sợ bị bẩn giày, rồi cậu sẽ lại buông đôi lời than thở rằng: “Chết thật, hôm nay mình lại mang giày trắng!”, rồi chúng ta sẽ lại đắm chìm cảm xúc trong một khúc mưa tan nào đó, chỉ tiếc chúng ta đã không còn cùng nhau nữa rồi.

Ảnh minh họa: phim High School Musical.

Tớ với cậu đã cùng nhau đi qua thật nhiều đoạn đường, cứ ngỡ rằng mỗi ngày của chúng ta sẽ cùng nhau chầm chậm bước qua như thế. Hoá ra, chùm phượng vĩ rực rỡ ngày ấy cậu hái xuống tặng tớ lại chính là lời biệt ly đau lòng đến như vậy. Hoá ra, màu nắng chói chang hắt xuống áo sơ mi cậu lại chính là một dấu chấm lửng cho bài thơ còn dang dở. Hoá ra cái vẫy tay dịu dàng của cậu ngày ấy lại chính là cái vẫy tay vĩnh biệt thanh xuân. Hoá ra biệt ly đã gần chúng ta đến vậy, nó đến cùng tiếng ve, nó đến cùng  phượng vĩ, nó đến cùng tia nắng rớt trên vai áo cậu, nó đến cùng tiếng trống tan trường mà tớ phải nói lời chào tạm biệt cậu mỗi ngày...

Ảnh minh họa: phim High School Musical.

Chầm chậm, chầm chậm, biệt ly đã đến gần chúng ta đến vậy, phải chăng tớ đã quá ngốc lại chẳng thể nhận ra, hay là tớ đã chẳng chịu tin vào một ngày nhuốm màu chia ly như thế. Để đến bây giờ, tớ hụt hẫng đến vậy. Lớp học cũ, chỗ ngồi cũ, sân trường cũ, ghế đá cũ, bến xe cũ,... đến cả cậu cũng đã là bạn học cũ.  Tớ lật qua từng trang vở, từng trang, từng trang như lật từng kí ức, chỗ này tớ viết, chỗ kia cậu ghi, hoá ra chúng ta đã cùng nhau giải thật nhiều bài tập đến vậy... Hoá ra cậu lại chính là điều tớ luôn luyến tiếc nhất.

Tớ từng nghe qua một câu nói như thế này: Thanh xuân chính là cất riêng cho mình cả một đoạn bí mật. Cậu có biết không, cậu chính là bí mật của tớ đấy, còn cậu thì sao, tớ có phải là bí mật của cậu không? Thanh xuân chính là những câu hỏi chẳng bao giờ dám ngỏ, cũng mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có lời hồi đáp như vậy! Thanh xuân chính là dang dở, là bỏ lỡ, là nuối tiếc... Có lẽ sau này, tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm đấy.

Ảnh minh họa: Zanessa.

Hình dáng cậu đứng giữa sân trường lộng gió, ánh nắng chói chang chiếu trên sơ mi trắng, và nụ cười thật tươi cậu vẫy tay tớ, có lẽ suốt một đời này, tớ chẳng thể nào quên.

Chàng trai tuổi 17 của tớ, tạm biệt cậu!

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.