Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình

Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình
HHT - Mỗi con đường đều gắn với những kỷ niệm thời học sinh ngây ngốc. Tớ vẫn nhớ từng vòng xe đạp quay chầm chậm, cậu chở tớ lang thang khắp thành phố, nơi chúng mình đã trải qua những tháng ngày tinh khôi nhất.

Thành phố của chúng mình có những con đường nhỏ xinh và chẳng bao giờ tắc. Có phố Minh Khai trăm tuổi nhỏ xíu nhưng hai bên đường trồng toàn cổ thụ, lúc nào đi qua cũng thơm ngát hương trầm. Có đường Trần Nhân Tông chạy dọc triền đê, trồng toàn phượng vỹ. Có con đường đi qua cổng trường cấp 3 mà cậu vẫn đợi tớ mỗi giờ tan học… Ở Hà Nội xa lạ và rộng lớn, mỗi khi nhớ cậu, tớ lại nhớ thành phố của chúng mình.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình ảnh 1

Mỗi con đường đều gắn với những kỷ niệm thời học sinh ngây ngốc. Tớ vẫn nhớ từng vòng xe đạp quay chầm chậm, cậu chở tớ lang thang khắp thành phố. Tớ sẽ chui sau tấm lưng rộng của cậu mà tránh nắng, rồi tớ sẽ luyên thuyên về chuyện trường lớp, chuyện bài vở, chuyện thi đại học,... Cậu thì lúc nào cũng ít nói mà chỉ hay cười, tớ thích nụ cười má lúm của cậu, hiền như nắng. Thành phố bé xíu chẳng bằng một quận của Hà Nội, nhờ vậy mà chiếc xe đạp của cậu đã chở của chúng mình bao nhiêu tiếng cười, bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu hoài niệm...

Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình ảnh 2

Tớ vẫn nhớ dáng người cậu gầy gò trong chiếc áo đồng phục, ngồi trên xe đạp, đợi tớ nơi cổng trường giờ tan học. Mùa hè, hình dáng cậu như hòa trong ánh nắng trải dài con đường, để bây giờ, chỉ cần nhìn thấy con đường nào đó có nắng, tớ lại nhìn thấy cậu của ngày hôm ấy.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình ảnh 3

Một ngày giữa tháng Ba năm ấy, trời lạnh và mưa lất phất, tớ ngồi sau yên xe, trùm mũ áo và thò tay vào túi áo cậu xuýt xoa vì lạnh. Cậu thả tớ trước ngõ nhưng không về ngay như mọi ngày, cậu níu tớ lại, ngập ngừng nói mãi chẳng nên lời, cuối cùng chắp nối từng từ lại mới thành câu: “Tớ thích cậu có được không?” Khuôn mặt ngại ngùng trong màn mưa hôm ấy của cậu như một tia nắng chiếu vào tim tớ, khắc sâu đến nỗi cho tới giờ tớ vẫn yêu vô vàn những buổi chiều mưa phùn.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình ảnh 4

Rời xa trường cấp ba, tớ và cậu không còn đứng lên hành lang cùng ngắm hoa bằng lăng, không còn cùng nhau đá cầu, cũng không còn chở nhau bằng xe đạp. Cậu chọn cho mình một thành phố yên bình để theo đuổi ước mơ, còn tớ hòa lẫn trong lòng Hà Nội ồn ào đông đúc. Chúng mình chỉ còn có thể về thăm thành phố cùng nhau mỗi tháng một lần, nhưng tớ đã không thể tìm lại được cảm giác của những ngày tháng ấy. Cậu bảo đấy là do chúng ta đang trưởng thành, nếu là vậy, tớ tình nguyện từ chối trưởng thành.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Ngồi sau lưng cậu đi hết thành phố của chúng mình ảnh 5

Chiếc xe đạp của cậu đã chở những tháng ngày hạnh phúc nhất của tớ đi xa mất rồi, nhưng mối quan hệ của chúng mình thật may mắn khi vẫn chưa bị khoảng cách của sự trưởng thành cắt đứt.C ảm ơn cậu đã cùng tớ đi qua những chông chênh thưở thiếu thời, tiến đến tương lai rộng dài trước mắt.

Cảm ơn cậu, vì đã có mặt trong tuổi thanh xuân của tớ.

HOÀNG ĐỖ THÙY TRANG

(71 Lê Văn Lương, Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội)

Ảnh minh họa từ Gửi cho anh (Kelvin Khánh và Khởi My)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

HHT - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.
Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.