Một ngày tháng Tám…
Đó là buổi sớm mai trong veo. Bầu trời cao, biêng biếc màu xanh non da trời. Ánh nắng mới lên nhộm hồng làn sương mỏng vương trên ngọn cây. Vậy mà mấy chú chim đi đâu hết cả. Tất cả tĩnh lặng như mặt hồ. Tuổi mười sáu đã đến với tôi nhẹ nhàng như thế.
Mười sáu tuổi, cái tuổi hoa niên chẳng giống trẻ con, cũng chưa là người lớn. Với tôi, đó là khoảng thời gian chứa những cung bậc cảm xúc khác lạ, chẳng thể nói nên lời mà tôi gói gọn trong hai tiếng: chênh vênh.
Từ giây phút nhận ra bản thân trở thành cô gái mười sáu, tôi biết mình đã đánh rơi nhiều thứ. Tôi đánh rơi hình ảnh cô nhóc tinh nghịch, đen nhẻm chẳng bao giờ chịu quan tâm đến vẻ ngoài. Đánh rơi tiếng cười giòn tan vô lo vô nghĩ. Tôi ngẩn ngơ nói lời tạm biệt lớp học nhỏ bé, với những người bạn mà tôi từng cho là tất cả... Chia tay thế giới thần tiên ấy, thử hỏi có ai không vương vấn ? Có ai mà không khao khát trở về ? Nhưng tất cả chỉ là dĩ vãng, là giấc mơ không bao giờ quay lại. Tôi biết chứ. Vậy mà vẫn có những lúc tôi chợt nhớ da diết đôi mắt hồn nhiên của ngày xưa, ngây ngốc đuổi theo viễn tưởng của chính mình để rồi càng đưa tay ra, nó lại càng xa vời.
Tôi đã học được bài học đầu tiên của tuổi 16: bài học về cách chấp nhận.
Người ta thường nói: "Thanh xuân rực rỡ như một đóa hoa". Phải! Tuổi 16 trong ký ức tôi tinh khiết như sương mai, mạnh mẽ như xương rồng trên cát bụi.
Ngày... tháng... năm...
Lần đầu tiên tôi khoác lên mình màu áo xanh bộ đội, háo hức đi học môn Giáo dục Quốc phòng - An ninh. Nó không giống như bất kỳ cảm xúc nào tôi từng trải qua trước đó, nó trỗi lên niềm hạnh phúc vô bờ khi tôi cảm nhận được mình sắp trở thành một công dân thực thụ. Quả là một ngày tuyệt vời!
Ngày... tháng... năm...
Tôi đã nhận một thất bại. Nó thật thảm hại! Nhưng chẳng một ai quan tâm cả. Rất buồn, thất vọng, đau đớn. Có lẽ, tôi nên học cách tự mình đứng dậy.
Ngày... tháng... năm...
Dưới không gian xanh rợp của vườn muỗm thân yêu, cậu ấy tỏa ra ánh dương ấm áp dịu dàng đến kì lạ. Cái vị ngọt ngào như viên kẹo đường như tan ra nơi nào đó trong trái tim nhỏ bé... "Này cậu, sao cậu lại để mình gặp cậu cơ chứ, để tim mình đập loạn thế này?" Dư vị lần đầu thích ai đó được tuổi mười sáu của tôi ôm trọn và giữ mãi ở một căn phòng rất xa của khoảng trời riêng tư chỉ mình tôi mới biết.
Ngày... tháng... năm...
Đó là một ngày mùa Đông ấm áp, cũng là ngày tôi trao cho cô bạn thân nhất cái xoa đầu đã trở thành truyền thống của hai đứa dở hơi. Chúng tôi hạnh phúc cầm tay nhau, mười sáu ngọn nến lung linh, sáng lên những ước mơ tươi đẹp: "I can fly, I’m proud that I can fly, to give the best of mine, the heaven in the sky"…
Mùa Đông, năm 2018…
Hôm nay, tôi trưởng thành. Sẽ là dối lòng nếu tôi nói rằng con đường tôi đang đi là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng tôi chưa từng hối hận với quyết định của mình. Khi tôi nguyện đi trên một đường thẳng song song dõi theo cậu bạn ấy… Khi tôi dành cả tuổi mười sáu cùng thanh xuân của mình để vun đắp cho một tương lai… Khi tôi chấp nhận rời xa một tâm hồn ngây thơ để quyết tâm trở thành con người đầy nhiệt huyết và tính toán trên thương trường … Tất cả tôi đều không hối hận.
Sắp đến Giáng sinh rồi, bạn biết không? Tôi muốn đem lời nguyện cầu tốt đẹp nhất cho những cô cậu mười sáu hôm nay, những người đang bỡ ngỡ khi bước vào môi trường mới, thế giới mới, có thể sống theo con tim và lý trí của mình, bằng cách mà các bạn muốn, để đừng bao giờ hối hận dù chỉ một lần.
(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)