Những cơn gió của mùa Thu đưa tôi trở lại khu vườn nhỏ, nơi có những cụm hoa nhỏ đo đỏ, lay lay…
Tôi cảm thấy như mình hẵng còn là một đứa trẻ con, tóc ngang tai, làn da ngăm ngăm rám nắng, chúi đầu hút mật hoa cùng với lũ nhóc hàng xóm. Đấy là khu vườn của ông bà cố thằng Tiến và cái My. Ông bà đã già, ông cố chẳng đi lại được nhiều, còn lưng bà cố thì đã còng, cong cong như thân cây sung dẻo dai oằn mình sau bão.
![]() |
Mùa Thu có những thứ hoa cỏ kỳ lạ, không ai trồng mà tự mọc. Hoa bé bỏng cũng thế. Bé nép mình cạnh gờ bể nước, thoạt nhìn như những đám cỏ dại bình thường. Có một lần thằng Tiến, nó phát hiện ra cây hoa đầu tiên. Tiến là đứa hay tò mò, nghịch ngợm mọi thứ, và có tật không thể bỏ là hay đưa đồ vật lên miệng. Một buổi chiều chúng tôi đang chơi đuổi bắt nhau trong sân, Tiến phát hiện ra những bông hoa đỏ lấp ló. Nó tò mò ngắt một bông lên ngửi, chả có mùi gì, và theo thói quen nó đưa tiếp lên miệng nhấm nháp.
![]() |
Đột nhiên nó kêu toáng lên. “Ngọt quá tụi mày ơi!”
Cả bọn tò mò chạy lại xem. Cái My cũng ngắt một bông lên nếm thử.
“Ngọt thật!”
“Nhỡ có độc thì sao?”
“Thì… cả bọn cùng chết.”
“Bọn mày chết thôi, tao còn chưa nếm mà!”
Cả bọn cười vang.
![]() |
Từ hôm đó, đứa nào cũng coi hoa như kho báu, suốt ngày ra vườn xem hoa nở hay chưa. Chúng tôi còn khám phá thêm nhiều bụi hoa mọc rải rác khắp vườn nữa, những bụi hoa thâm thấp giản đơn, nhưng mật hoa lại ngọt ngào đầy ý vị.
Căn nhà vôi vách đất của ông bà cố đã tồi tàn, phải phá đi xây lại một căn mới to đẹp khang trang hơn. Khu vườn co lại chỉ còn một mẩu bé xinh, được chăm sóc chu đáo, không còn chỗ cho những đám cây dại nữa. Thu năm ấy và cả những năm sau này, hoa bé nhỏ không còn mọc lại. Chúng tôi lớn dần, vì một vài lý do, mà cũng không hiểu vì lý do nào, bọn tôi ít chơi với nhau hơn trước. Thi thoảng gặp nhau, cả bọn vẫn ôn lại chuyện xưa với giọng điệu đầy hoài niệm.
![]() |
Giờ đi đâu tìm thứ hoa dại không tên ấy. Nó chỉ còn trong tiềm thức của đứa trẻ không muốn lớn như tôi mà thôi. Thi thoảng trong những cơn mơ chập chờn nơi căn phòng trọ chật chội, tôi dường như vẫn thấy những bông hoa bé nhỏ, nụ hoa đo đỏ, khẽ run rẩy lay lay.
(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)