Cảm giác khi lần đầu tiên một mình đặt chân đến vùng đất mới là như thế nào? Mình không biết phải trả lời làm sao. Có lẽ phải là những ai đã từng đi qua những ngày tháng như thế mới hiểu được cảm giác đứng giữa một thành phố tấp nập người qua lại nhưng vẫn thấy cô đơn rất nhiều là như thế nào.
“Ngôn ngữ là nguồn gốc của mọi sự ngộ nhận. Người ta chỉ thấy rõ ràng khi nhìn bằng trái tim…”*, mình nhớ đến câu nói đó, rồi tự nhủ có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Những tháng ngày đó, mình có bạn. Mình nghĩ đó là điều may mắn xinh đẹp nhất mà Sài Gòn đã tặng cho mình.
Bạn được sinh ra ở Sài Gòn, những kỷ niệm của bạn cứ đầy dần sau gần hai mươi năm trời lớn lên tại đây. Bạn chưa bao giờ dắt mình đến những trung tâm thương mại sầm uất, chưa bao giờ rủ mình đi xem phim ở những rạp đầy người, chưa bao giờ chở mình tới những nơi giới trẻ tụ tập đông đúc. Những nơi mà bạn đưa mình tới, lúc nào cũng an nhiên. Và lần nào cũng đầy tiếng cười của hai đứa.
Mình nhớ tiếng thở dài của bạn khi đọc được một cuốn sách cũ hay trên đường Trần Huy Liệu. Mình nghe tiếng mình hét thật vang khi bạn chở mình qua hầm Thủ Thiêm, hay cười điên dại khi bạn với mình dầm mưa đêm chạy xe từ bên quận 7 về. Người sũng nước, ướt nhem, lạnh ngắt, mũi sụt sùi, bạn thì cứ nhìn mình cười khúc khích khi thấy người mình đỏ ửng từ đầu đến chân.
Mình ghét Sài Gòn nhưng lại thích cái cách người Sài Gòn yêu Sài Gòn của họ. Như cậu bạn mình chẳng hạn.
Bạn yêu Sài Gòn lắm, nhiều khi mình thấy bạn ấy dành tình cảm cho Sài Gòn còn nhiều hơn cả dành cho đứa bạn thân duy nhất, là mình. Nên khi người ta đập thương xá TAX, dời tượng Trần Nguyên Hãn, chặt hàng dầu trước Nhà hát Thành Phố hay sơn lại màu Bưu điện thành phố, bạn kể bạn buồn lắm, cứ tha thẩn ra đây chắp nhặt mấy kỷ niệm, vụn tan. Chỉ mới đây thôi, bạn còn rủ mình ra góc đường Pasteur - Lê Lợi để nhìn lần cuối tổng thể chuồng bồ câu cổ hình chữ L trước khi chúng bị đập để xây nên những tòa nhà mới, cao cao. Khi đó, đứa con trai to con là bạn, đã khóc.
Bây giờ mình vẫn không yêu Sài Gòn, cũng chẳng thích. Mình chỉ thương những điều nhỏ nhặt làm nên một Sài Gòn bình dị, hay nói đúng hơn là mình thương cái hồn của Sài Gòn qua lăng kính của bạn. Sau nhiều tháng ngày dài thong dong cùng bạn trong những ngóc ngách nhỏ chứa nhiều câu chuyện của Sài Gòn, mình vẫn ghét nó, nhưng đồng thời cũng dần học cách yêu thương thành phố như bạn đã và đang thương nhiều như thế.
Hai người cùng thương Sài Gòn cớ gì lại chẳng thương nhau, phải không bạn nhỉ? Nên chúng mình hãy cứ cùng sánh đôi, bước đi song song trên những con phố dài, đủ cả bốn mùa.
NGUYỄN THỊ QUYÊN
(89/7A Phan Văn Hân, Phường 17, Quận Bình Thạnh, TP.HCM)
*Lời trong cuốn sách "Hoàng tử bé" của Antoine de Saint-Exupéry, ảnh tổng hợp từ Internet