Những mốc thời gian hạnh phúc: Tập giấy kiểm tra từ bố

Những mốc thời gian hạnh phúc: Tập giấy kiểm tra từ bố
HHT - Đối với những cô cậu học trò tiểu học thì những tờ giấy đó như những món đồ xa xỉ vậy. Thời ấy những túi giấy kiểm tra được bán tại các cửa hàng văn phòng phẩm đồ dùng cho học sinh, giá khoảng 5000 đồng/ túi.

Tôi vẫn nhớ thời còn là học sinh tiểu học, khoảng hơn 10 năm về trước, các môn học luôn đi cùng những bài kiểm tra: lúc thì kiểm tra miệng, khi thì kiểm tra 15 phút hay là kiểm tra 1 tiết… Trong lớp tôi, các bạn thi nhau lấy ra từ cặp sách những túi giấy kiểm tra mới tinh, những tờ giấy kiểm tra còn thơm nức mùi giấy, trắng tinh, được in rõ nét từng dòng kẻ và in tất cả những thứ cần có: tên họ đầy đủ, lớp, môn học, có kẻ ô điểm và lời phê dành cho giáo viên. Đối với những cô cậu học trò tiểu học thì những tờ giấy đó như những món đồ xa xỉ vậy. Thời ấy những túi giấy kiểm tra được bán tại các cửa hàng văn phòng phẩm đồ dùng cho học sinh, giá khoảng 5000 đồng 1 túi gồm 5 tờ giấy đôi và 5 tờ giấy đơn. Có lẽ thời nay số tiền ấy là quá ít ỏi, các bậc phụ huynh có thể mua cho con mình mấy tập giấy kiểm tra cùng lúc cũng được. Nhưng hơn 10 năm về trước đó lại là số tiền cần suy nghĩ, đặc biệt là đối với gia đình tôi.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Tập giấy kiểm tra từ bố ảnh 1

Mỗi khi thấy các bạn lấy ra những tờ giấy kiểm tra đẹp đẽ ấy, tôi lại lặng lẽ rút từ trong cặp những tờ giấy kiểm tra của riêng mình. Đó là những tờ giấy trắng được bố tôi lọc ra từ những quyển vở đã không còn dùng nữa nhưng vẫn còn giấy. Có những quyển chưa viết đến trang giữa thì sẽ lấy được những tờ giấy đôi, còn lại những quyển đã viết quá nửa thì bố tôi sẽ cắt phần giấy còn lại thành những tờ giấy đơn - chính vì thế mà trông nó không còn được đẹp nữa. Lúc ấy một đứa con nít như tôi luôn cảm thấy những tờ giấy kia thật xấu xí, vì nó mà tôi không được điểm cao như các bạn. Có lần tôi còn bị cô giáo trừ điểm vì dùng giấy cắt lề không thẳng, giấy vàng ố màu. Tôi đã rất xấu hổ và thầm trách bố nhiều, thầm trách tại sao gia đình tôi không giàu như các bạn? Tại sao bố không mua giấy kiểm tra cho tôi? Tôi òa khóc. Bố chỉ lẳng lặng nhìn đứa con gái bé bỏng không nói gì, lúc ấy tôi mải khóc nức nở mà quên đi ánh mắt trĩu nặng của bố, quên đi dáng người khắc khổ hàng ngày chở tôi đi học trên chiếc xe cũ kĩ, quên đi những nhọc nhằn của người công nhân lao động vất vả kiếm từng đồng.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Tập giấy kiểm tra từ bố ảnh 2

Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, như thường lệ, bố đèo tôi đi học. Dừng trước cổng trường, tôi lặng lẽ đi vào. Bố với gọi theo, bố lấy từ trong chiếc túi vải bạc màu ra một tập giấy kiểm tra và khẽ nói: “Bố mua cho con này!” rồi vẫy vẫy tay đưa cho tôi và nở nụ cười hạnh phúc.

Vậy đấy, bố không nói nhiều vậy mà đủ khiến tim tôi nhói lên, lồng ngực như thắt lại. Trong tôi là sự ngạc nhiên xen lẫn sự bất ngờ mà không thể thốt thành lời. Nó như một ngọn lửa ấm áp len lỏi, sưởi ấm trái tim bé nhỏ của cô học trò tiểu học là tôi. Tôi nhìn bố, mắt rưng rưng, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống. Nhưng đồng thời tôi cũng thấy nghẹn đắng ở cổ họng, bàn tay run run ôm chầm lấy bố. Tôi khóc nấc lên từng hồi, ngắc ngứ không nói được câu gì, khóc vì thương bố, khóc vì hạnh phúc, khóc vì bản thân đã không hiểu lòng bố.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Tập giấy kiểm tra từ bố ảnh 3

Khoảnh khắc ấy tôi không bao giờ quên được. Dù khi ấy tôi chỉ mới 7 tuổi.

ĐINH THỊ THU HUYỀN

(6/64 Vấn Khẩu, Tổ 11, Phường Cửa Nam, Thành phố Nam Định)

Ảnh minh họa từ manga My Girl - Sahara Mizu

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.