Tôi tình cờ quen biết cậu khi còn là một cô bé tiểu học, thông qua cô bạn học cùng lớp. Lý do cũng dễ thương lắm, do cô bạn ấy thích cậu ta.
Lúc đấy thật sự tôi cũng chẳng có ấn tượng gì cả, ngoài việc cậu ta là người mà cô bạn ấy để ý. Khi ấy, trên đời này có thêm hai người nữa biết đến sự hiện hữu của cậu ta là tôi và cô bạn cùng lớp. Ngoài ra, cậu ta chẳng biết chúng tôi là ai cả.
Chuyện cũng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tôi và cậu ta không gặp nhau. Nói chính xác hơn, khi chuyển sang cấp hai, tôi và cậu ta học chung lớp và ngồi chung bàn. Đó cũng chính là lúc cậu ta biết đến sự tồn tại của tôi.
Cậu ta là một người khá hài hước, chuyên thích pha trò. Những ấn tượng ban đầu của tôi về cậu ta khá tốt, nhưng được một thời gian thì sụp đổ hoàn toàn.
Đem tôi ra làm trò đùa là thú vui của cậu ta, tôi rất ghét cái biệt danh “Omachi” mà cậu ta đặt cho tôi. Vì tôi có một mái tóc xoăn nên cậu ta thường gọi tôi với biệt danh đó. Những lúc cậu ta gọi như vậy, nhiều bạn trong lớp lại phá lên cười, có một số lại rất nhiệt tình hưởng ứng theo. Biệt danh đó càng ngày càng có nhiều người gọi tôi hơn. Những lúc như vậy tôi bực lắm, chỉ muốn chạy đến véo tai cậu ta lôi đi thôi, nhưng không thể nào làm được vì cậu ta cao hơn tôi rất nhiều.
Đối với tôi lúc ấy cậu ta chỉ là đồ trẻ con sống lâu thôi. Với những trò đùa của cậu ta, lúc đầu tôi cũng khá khó chịu và phản ứng, càng phản ứng cậu ta càng quá đáng, nên được một thời gian tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Tuy cậu ta là đồ đáng ghét, nhưng phải công nhận một điều, cậu ta học những môn tự nhiên rất giỏi, đặc biệt là môn Toán và Lý. Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn, tôi chỉ chuyên các môn xã hội thôi, đặc biệt có hứng thú với môn Văn. Bởi vậy mà chúng tôi là những gia sư bất đắc dĩ của nhau.
Có lẽ cùng nhau giúp đỡ đối phương trong những môn học mà bản thân còn kém, cùng nhau ngồi chung bàn trong khoảng thời gian cũng khá dài nên ác cảm của tôi dành cho cậu ta cũng không còn nhiều và cậu ta cũng không còn bắt nạt tôi nhiều như trước. Nhưng thỉnh thoảng, vẫn còn một số trò đùa ngớ ngẩn của cậu ta khiến tôi phải phát rồ lên.
Bởi vì chúng tôi thân thiết với nhau hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn, nên đã có một thời gian cả hai bị ghép thành một đôi, và bị bạn bè trong lớp trêu rất nhiều. Cũng bởi vậy mà tôi và cậu ta không được thoải mái như lúc trước nữa. Những lúc bị trêu như vậy tôi lại cảm thấy xấu hổ, mỗi lần nhìn cậu ta là tim tôi lại đập nhanh hơn bình thường, chẳng biết lúc ấy mình bị vấn đề gì nữa. Hình như, tôi nhận ra mình đã thích cậu ta thật rồi thì phải.
Thanh xuân của tôi, đã từng có cậu ở đấy. Nếu có cơ hội, thì rất muốn một lần được hỏi cậu đã từng xem tôi là một ai đó khác ngoài bạn bè chưa. Nhưng chưa kịp hỏi thì chúng tôi tốt nghiệp, mỗi người mỗi ngả.
“Thanh xuân của mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều đã bỏ lỡ một ai đó”. Có lẽ đối với tôi, cậu ta là điều đã bỏ lỡ. Nhưng khoảng thời gian 4 năm được ngồi chung bàn học chung lớp, với rất nhiều kỉ niệm vui, buồn, đó sẽ là những kỉ niệm đẹp và xứng đáng được trân trọng.
MANG THỊ HỒNG NHUNG
(Suối Lau1, Suối Cát, Cam Lâm, Khánh Hòa)