“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Tớ không biết nhiều điều, nhưng tớ biết tớ thích cậu!

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Tớ không biết nhiều điều, nhưng tớ biết tớ thích cậu!
HHT - Tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì một ai đó mà thay đổi nhiều đến thế, đặc biệt là với người như cậu.

Tớ không biết nhưng cậu khiến tớ bận tâm 24 giờ một ngày, 7 ngày một tuần, 4 tuần một tháng.

Tớ không biết nhưng cậu khiến nhịp tim tớ lên đến 118 trong khi bình thường nó chỉ là 89.

Tớ không biết nhưng cậu khiến tớ có thể tức giận đến không thể làm gì cả buổi nếu thấy cậu đi cùng cô gái khác.

Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến mặt tớ đỏ lên chỉ vì một ánh mắt.

Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến tớ thức đến 3 giờ sáng nghĩ ngợi linh tinh chỉ vì một câu nói bâng quơ.

Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến tớ cười tủm tỉm ôm điện thoại cả ngày.

Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến tớ sốt ruột chỉ vì cậu lỡ trả lời tin nhắn muộn vài phút.

Tớ không biết...

Ảnh minh họa: phim Sprout.

Tớ trước đây rất ghét truyện ngôn tình, ghét các cảnh phim sến súa, ghét cả những status yêu đương hờn giận trên các trang mạng xã hội. Nhưng sự xuất hiện của cậu dường như làm thay đổi cả sở thích của tớ. Tớ bắt đầu đọc những câu quote đậm mùi ngôn tình mà trước đây từng ghét cay ghét đắng. Tớ giật mình nhận ra những thứ mình đã từng tưởng là nhảm nhí lúc này lại đúng với mình đến thế.

Bây giờ tớ lại có thể buồn vu vơ ngay khi nghe thấy những bản nhạc buồn, hay những giai điệu đầy chất tự sự. Chỉ cần ai đó nhắc đến cậu là tớ lại nghĩ ngợi linh tinh. Cả ngày trong đầu tớ chỉ có những câu hỏi: “Với cậu, tớ có vị trí như thế nào?”, “Mối quan hệ của mình là gì vậy?”, “Cô gái kia với cậu là gì của nhau thế?”... Một nghìn câu hỏi ngốc nghếch mà tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể đặt ra cho đến khi cậu xuất hiện. Trước đây, tớ có thể ngồi hàng giờ nghe cô bạn thân giãi bày chuyện tình cảm rồi đưa ra lời khuyên đầy lí trí. Chuyện của người khác tớ giải quyết được. Vậy mà sao đến chuyện của bản thân tớ lại thấy hoang mang, rối bời thế này? Tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì một ai đó mà thay đổi nhiều đến thế, đặc biệt là với người như cậu.

Ảnh minh họa: phim Sprout.

Cậu hòa đồng, vui vẻ với mọi người xung quanh nhưng lại giấu cho mình nhiều nỗi buồn riêng. Cậu hay cười nhưng chưa bao giờ tớ thấy cậu hạnh phúc thực sự.

Cậu đôi khi rất trẻ con có thể ngồi cả ngày chỉ để chơi game nhưng lại rất biết nghĩ cho tương lai. Cậu dễ dàng có hứng thú nhưng không đủ kiên trì để theo đuổi. Tớ nhớ có lần cậu nói với tớ mọi thứ đối với cậu đều như một trò chơi vì cậu thích sự bất ngờ. Có phải vì thế mà cậu nhanh chán? Và liệu tớ có phải cũng chỉ là một trò chơi mà cậu có thể chán bất cứ lúc nào? Cậu đáng lẽ phải là kiểu người mà tớ ghét nhất chứ nhỉ? Tớ cũng không biết nữa... Người ta vẫn thường thích ăn đồ ăn nhanh dù biết nó nhiều chất béo… Cậu có lẽ cũng là một thói quen xấu khó bỏ của tớ.

Ảnh minh họa: phim Sprout.

Nhưng mà, tớ nghĩ mối quan hệ của mình sẽ cứ mãi thế này thôi. Vì tớ không chủ động, tớ không sẵn sàng chia sẻ hết mọi chuyện với cậu, tớ không đủ tin tưởng, tớ không... Và vì cậu không đủ kiên trì để theo đuổi, không đủ nghiêm túc để suy nghĩ cẩn thận, không đủ...

Chúng ta cũng giống như hai cây xương rồng giữa sa mạc chỉ cần một giọt nước nữa là có thể nở hoa. Nhưng sa mạc làm gì có mùa mưa.

Ảnh minh họa: phim Sprout.

Cứ như thế có lẽ chúng ta đến một lúc nào đó sẽ lại lạc mất nhau như Hà Dĩ Thâm lạc mất Triệu Mặc Sênh, như Emma lạc mất Dexter… Lúc nghiến ngấu những bộ phim ấy, tớ luôn thắc mắc tại sao hai người họ rõ ràng có rung động, có tình cảm với nhau mà lại không cố níu tay nhau lại giữa dòng người hối hả để sau này không phải nuối tiếc. Nhưng bây giờ có lẽ tớ đã hiểu phần nào. Làm sao tớ có thể đưa tay ra níu lấy tay cậu được đây?

Rồi cậu cũng phải đi, đi đến một miền đất khác, một chân trời khác, chân trời mà cậu hằng mơ ước. Tớ cũng phải thích nghi với môi trường mới, có những mối quan hệ mới. Câu chuyện của chúng mình sẽ mãi mãi là câu chuyện không có chương cuối, không có hồi kết. Nhưng đối với tớ, những gì còn dang dở, còn nuối tiếc mới là những gì đẹp đẽ nhất. Không có lưu luyến thì sao gọi là tuổi trẻ? Chúng ta cũng giống như biết bao tuổi 18 khác, gặp nhau ở giao lộ đầu đời rồi mỗi người lại đi về một hướng, chẳng biết liệu có gặp lại.

Ảnh minh họa: phim Sprout.

Cuộc sống vội vã trong tương lai có lẽ sẽ cuốn tớ đi. Mà tớ thì không biết có đủ thương đủ nhớ để khắc ghi kí ức ngày hôm nay không. Vậy nên tớ muốn lưu lại đôi dòng này để phòng khi tớ quên cậu và quên tớ của một thời ngây ngô, một thời “không biết”.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Công xưởng xanh của Apolenka: Chìm vào màu xanh tuyệt đẹp như thế giới cổ tích

Công xưởng xanh của Apolenka: Chìm vào màu xanh tuyệt đẹp như thế giới cổ tích

HHT - “Công xưởng xanh của Apolenka” là một cuốn sách tuyệt đẹp. Không chỉ bởi các bức tranh với sắc xanh diệu kỳ tưởng như đang ở thế giới cổ tích, mà còn vì câu chuyện được kể rất ấm áp. Không những thế, cuốn sách còn mang đến cho các bạn nhỏ những hiểu biết thú vị về một nghề truyền thống ở nước Séc xa xôi.