(Lưu ý: Bài viết có tiết lộ nội dung phim, cân nhắc trước khi đọc)
Sống Không Dũng Cảm, Uổng Phí Thanh Xuân có rất nhiều nhân vật thú vị, mỗi nhân vật đều có những câu chuyện riêng lắng đọng. Nhân vật trung tâm của câu chuyện là cô bạn Dương Tịch thẳng thắn, đáng yêu và cậu bạn Hoa Bưu thông minh, dễ mến. Câu chuyện của cả hai đã để lại những dư vị ngọt ngào xen lẫn tiếc nuối, về một tình yêu thuần khiết mà mong manh, vừa dũng cảm vừa nhút nhát, vừa chớm nở đã phải chia xa.
Khi mùa Hè năm 1996 đang đổ nắng, Dương Tịch đuổi theo tên trộm lấy mất chiếc xe đạp mới mua của mình. Dương Tịch đuổi đến sân trường Hối Anh, rồi trở thành nạn nhân của một tai nạn nổ phòng thí nghiệm, một mảnh kiếng vỡ làm chân cô bạn bị thương. Cũng khi ấy, Hoa Bưu đang ở trong phòng thí nghiệm chuẩn bị cho một kì thi. Thí nghiệm của cậu bị gián đoạn vì cuộc truy đuổi, Hoa Bưu mải nhìn ra cửa sổ nên lỡ tay đổ hóa chất gây ra tai nạn.
Vì sự cố đó, Hoa Bưu phải rời khỏi trường Hối Anh, cậu chuyển đến trường Dục Tài. Tình cờ, Hoa Bưu vào đúng lớp của Dương Tịch, ngồi cùng bàn với Dương Tịch.
Dương Tịch và Hoa Bưu đã bắt đầu mối quan hệ bằng “kẻ thù”, hay chính xác hơn Dương Tịch có thái độ chống đối với Hoa Bưu. Vì tai nạn đó, Dương Tịch đã để sổng mất tên trộm xe đạp, chân lại bị thương không thể tham gia cuộc thi chạy có thể giúp cô bạn có điểm cộng thi đại học. Hoa Bưu còn được thầy bổ nhiệm làm lớp trưởng, vô tình cướp mất vị trí Dương Tịch đã làm hai năm liền.
Nhưng rồi, bằng lần Hoa Bưu nhắc bài khi cõng Dương Tịch lên bảng, bằng những ngày rong ruổi đi tìm chiếc xe đạp về cho Dương Tịch, bằng những giọt nước mắt lo lắng tìm Hoa Bưu trong bệnh viện, Dương Tịch đã không còn ghét bỏ cậu bạn mới chuyển đến nữa. Thậm chí còn xem cậu ấy là bạn, kết nạp người bạn mới vào nhóm bạn “Tổ xe bay năm người”. Và chẳng biết từ bao giờ, cậu bạn ấy dần trở thành một người đặc biệt.
Tình yêu tuổi 18 thật giản đơn. Chỉ là vô thức đưa mắt tìm người ta ở đâu đó, dù trên bờ sông hay trên sân bóng. Chỉ là một cú gọi điện ngập ngừng mãi vẫn không dám bấm số, đến lúc nói chuyện lại nói những điều thật chẳng đâu vào đâu, nhưng cúp máy lại tủm tỉm cười một mình.
Tình yêu tuổi 18 thật ngô nghê. Khi người ta đến chơi nhà, Hoa Bưu bối rối mượn bộ áo vest của bố mặc để ngồi ăn bánh bao. Khi muốn trở nên nữ tính hơn trong mắt ai đó, Dương Tịch ăn bữa cơm nhà cũng thử mặc váy cài nơ trên đầu. Vì người ta thích Lê Minh, Hoa Bưu bước vào tiệm cắt tóc yêu cầu muốn cắt tóc giống Lê Minh, để rồi cô chủ tiệm cắt cho cậu mái tóc của Quách Phú Thành.
Tình yêu tuổi 18 cũng thật dịu dàng. Là mua một cây kem rồi nhường người ta ăn, bảo rằng phần mình đã ăn rồi. Là đuổi theo một chuyến xe buýt, hát vang một bài ca để cô bạn mình thích không cảm thấy sợ hãi tên biến thái lảng vảng ở đâu đó.
Tình yêu tuổi 18 dễ làm người ta hạnh phúc. Chỉ cần thấy ai đó mỉm cười và nói câu chào tạm biệt, hẹn gặp lại nha. Chỉ cần ai đó đạp xe ngang nhà, gọi tên mình để mình thò đầu ra nhìn thấy. Chỉ cần món quà là một chiếc kẹp tóc màu hồng dù người kia ngập ngừng mãi mới dám tặng.
Tình yêu tuổi 18 là nhút nhát, là trông đợi, vừa muốn người ta biết lại tự mình phủ nhận, bạn bè hỏi đến thì đỏ mặt lắc đầu, rồi lát sau lại bẽn lẽn thừa nhận. Và khi thấy ai đó quan tâm đến người mình thích, hay thấy người mình thích đi với người khác, thì trong lòng khó chịu vô cớ.
Lời tỏ tình của tuổi 18 chỉ dám ngập ngừng dò hỏi “Người cậu thích là ai?”. Lời tỏ tình của tuổi 18 không dám nói trực tiếp với một người, nhưng có thể bộc bạch trước ngàn người nghe radio. Nụ hôn đầu của tình yêu tuổi 18 là một tai nạn hôm văn nghệ trường. Nụ hôn thực sự của tình yêu tuổi 18 chỉ dám đặt lên trán. Dù vậy ngọt ngào vẫn như mật, và làm người ta nhớ mãi không quên.
Nhưng tình yêu tuổi 18 quá mong manh, còn hiện thực thì quá lạnh lùng. Hoa Bưu đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, cậu chỉ có bà nội để thương yêu hiếu thuận. Tuổi già đã mang đến cho bà căn bệnh mất trí nhớ, từng mảng kí ức của bà cứ phai dần, lẫn lộn, chồng chéo lên nhau. Vì bà, ở ngã rẽ quan trọng nhất của tuổi trưởng thành, Hoa Bưu đã chấp nhận rẽ một hướng khác. Có thể trách được ai, chỉ có thể trách hiện thực đã để một cậu thiếu niên phải gánh vác quá nhiều.
Ở ngã rẽ lớn nhất của tuổi 18 ấy, Dương Tịch tiến đến đại học Bắc Thanh sau bao nỗ lực học hành và thúc đẩy từ người bạn cùng bàn. Hoa Bưu dừng lại, cậu quyết định không vào đại học, thay vào đó cậu đưa bà nội đi khắp nơi, tranh thủ thời gian bà vẫn còn minh mẫn. Không một lời níu kéo, bởi lẽ người này hiểu người kia không thể làm khác được, chỉ có thể cảm thông cho nhau và buồn thương vì chẳng thể làm gì được hơn thế. Lời tạm biệt nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ khiến người ta tái tê. Đối diện nhau mắt chỉ rưng rưng, quay lưng đi mắt đã nhòe lệ. Nước mắt rơi tựa một cơn mưa, hẳn là lòng ai cũng ướt. “Tang Bưu/ Dương Đại Bôn, không nói tạm biệt, được không?”. Nếu thực sự nói tạm biệt nhau rồi, có phải sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại?
Cậu bạn đột ngột ào vào mùa Hè năm 1996 rồi cũng đột ngột biến mất, một ngày nọ gửi về một lá thư. Khi ấy, Dương Tịch đã đậu được đại học Bắc Thanh. Trong khi cả nhà vui mừng cho Dương Tịch, ở một góc trong phòng cô bạn lặng lẽ khóc vì lời hẹn viết trong thư. “Nhập học hẹn gặp ở Bắc Thanh, vẫn gọi tớ là Tang Bưu nhé.” Có một lời hẹn ước, có một trái tim dũng cảm, có lẽ Hoa Bưu và Dương Tịch sẽ gặp lại được nhau. Đó là tất cả những gì mà Hoa Bưu hay Dương Tịch, hay tất cả chúng ta đều trông đợi và hy vọng, có phải không?