HHT - Tôi mệt rồi. Có thể trong thời gian tới sẽ khó để tôi thích người khác nhưng tôi sẽ không để mình thích bạn nữa. Gửi mối tình đầu năm 17 tuổi, em sẽ không theo đuổi anh nữa.
HHT - Bạn thân nói là cậu rất thích tôi, cậu muốn tôi và cậu làm lành và cả hai sẽ có một mối quan hệ thật nghiêm túc. Nhưng tôi lại chẳng còn thích cậu nữa.
HHT - Cậu như một nhân vật bước ra từ trong truyện, mà tôi thì không may mắn được làm nữ chính của câu chuyện ấy. Kể ra nếu mà được làm nữ phụ thì cũng có thể nói chuyện với cậu rồi, nhưng thật không may tôi lại đóng vai quần chúng.
HHT - Nhím lên thành phố học, còn tôi vẫn là thằng nhóc thôn quê “chân đất áo may ô”. Chúng tôi chia tay nhau ở cây gạo đầu làng, cây gạo tuổi thơ đã theo dấu chân hai đứa tôi từ bé đến lớn. Nhưng chúng tôi đã hứa sẽ không bao giờ rời xa nhau.
HHT - Anh đối với tôi chỉ có những câu chào có phần lạnh lùng, nụ cười thoáng qua, hay những câu hỏi thăm xã giao khi chúng tôi gặp nhau ở hành lang lớp học. Cứ thế, bốn mùa, anh đi qua tôi, để lại trong tôi những cơn giông trong lòng.
HHT - Biết cậu thích màu xanh, thích đọc truyện tranh, chơi game và nghe nhạc không lời,... Bởi vậy tớ đã đem lòng yêu cả bầu trời, bởi bầu trời luôn mãi xanh mà.
HHT - Mình gọi tình cảm này là “cây dại” vì mình thương từ lúc nào mình chẳng hay. Chắc “cây dại” chỉ còn thiếu lời bày tỏ là đủ để ra hoa, nhưng mình nhút nhát chẳng dám nói.