Tên cậu ấy là Bill. Cậu ấy có mái tóc rối bù, mặc một chiếc áo phông cũ sờn, còn có vài lỗ thủng ở gấu áo, cùng với quần jeans và đi một đôi dép lê. Đây là trang phục của Bill trong gần như là cả bốn năm đại học – những hôm nào trời lạnh thì cậu có thêm cái áo khoác mà thôi.
Nhưng Bill là một sinh viên thông minh. Cậu ấy ít nói, không hay đi chơi, và học rất giỏi. Trong thời gian học ở trường, Bill khám phá ra rằng ở ngay bên đường, đối diện với trường đại học, có một hội trường mà thỉnh thoảng, người ta lại tổ chức những buổi thuyết trình với những chủ đề rất hay về cuộc sống, như đạo đức, sự kiên trì, lòng tử tế… Luôn có những diễn giả nổi tiếng nhất đến đó thuyết trình, và mặc dù được vào nghe miễn phí, nhưng vì hội trường đó trông rất sang trọng, nên thường cũng chỉ những người có địa vị cao, ăn mặc nghiêm chỉnh mới vào.
Một hôm, khi đọc được rằng sắp tới có một buổi thuyết trình về phong cách sống, và diễn giả là một nhà nghiên cứu xuất sắc, Bill đã quyết định đến nghe.
Bill bước vào hội trường với bộ trang phục mọi khi: dép lê, quần jeans, áo phông cũ, và mái tóc rối bù. Diễn giả đã đến nên Bill nhẹ nhàng đi len vào giữa những hàng ghế để tìm chỗ ngồi. Khán phòng chật kín và không còn chỗ trống nào nữa. Lúc này, mọi người bắt đầu tỏ ra không thoải mái lắm, mặc dù không ai nói lời nào. Bill đi ngày càng gần đến bục diễn thuyết, và cuối cùng, cậu nhận ra rằng thực sự không còn chỗ ngồi nào nữa. Thế là cậu ngồi bệt xuống đất, ngay cạnh dãy bàn đầu tiên. Mặc dù hành động này hoàn toàn được chấp nhận ở trường đại học, nhưng nó lại chưa từng xảy ra ở hội trường nghiêm trang này. Cho nên, nhiều người tỏ ra khó chịu. Không khí trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Vừa lúc ấy, vị diễn giả nhận ra rằng, từ phía ngoài, có một người đàn ông lớn tuổi đang bước vào. Ông ấy ngoài 70 tuổi, mái tóc bạc, ăn mặc đơn giản nhưng sạch sẽ, và bản thân toát lên khí chất nghiêm trang. Nhiều người nhận ra ông ngay lập tức: Ông ấy là cựu thị trưởng của thành phố này, là một người rất được kính trọng, bởi ông rất tài giỏi và có uy tín.
Ông nhẹ nhàng đi vào, nhìn quanh một lượt, và cũng nhận ra rằng không còn chỗ trống. Một vài người trẻ tuổi nhấp nhổm định đứng dậy nhường chỗ, nhưng ông thị trưởng cũ lẳng lặng bước về phía Bill. Một số người tin rằng, ông sẽ nghiêm khắc nhắc nhở Bill rằng phục trang của cậu không phù hợp, và cậu cần tìm một vị trí khác để ngồi. Khán phòng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Bill. Vị diễn giả cũng chưa biết mình nên làm gì.
Thế rồi, ông thị trưởng đặt chiếc cặp mình mang theo xuống đất, rồi ông từ từ ngồi xuống bên cạnh Bill, để cùng nghe thuyết trình và để Bill không còn đơn độc. Tất cả mọi người đều im lặng.
Khi vị diễn giả hiểu được chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình, ông bắt đầu lên tiếng: “Những gì tôi sắp nói đây, các bạn có thể sẽ không bao giờ nhớ hết. Nhưng những gì các bạn vừa nhìn thấy, hẳn các bạn sẽ không bao giờ quên. Tôi xin được bắt đầu bằng bài học mà chính tôi cũng vừa chứng kiến: hãy cẩn thận khi bạn phán xét người khác, bởi khi bạn đánh giá người khác, thì không phải bạn đang định nghĩa họ, mà bạn đang định nghĩa chính bản thân mình”.