Những tháng năm ấy, tớ dõi theo cậu, luôn dõi theo cậu, từ trong lớp học, tới dãy hành lang, từ sân thể dục, tới phòng thí nghiệm, từ căn-tin, tới nhà xe, từ sớm tinh mơ, tới chiều sẩm tối, nhưng tớ chẳng nhớ là bắt đầu từ bao giờ và như thế nào.
Có thể là từ cái lần cậu là người duy nhất đứng lên giữa lớp xin cho tớ không bị điểm trừ môn Toán, vì tớ cho cô bạn bàn dưới xem bài. Có thể là từ trước đó, khi cậu nhe răng cười ngạc nhiên vì bắt gặp tớ chung lớp học thêm. Cũng có thể là trước đó nữa, lúc cậu mượn tớ cuốn truyện Conan mà tớ thường lén đọc trong những tiết học buồn chán, hay cả trước đó luôn nhỉ, chẳng nhớ thời điểm thế nào, chỉ nhớ cậu lướt ngang qua tớ và quẳng cho tớ nụ cười tươi như cái nắng Hạ.
![]() |
Tớ không giấu việc tớ từng mơ về những thước phim tay nắm tay, vai kề vai, sánh đôi cùng cậu. Tớ không phủ nhận việc tớ hay ngồi suy nghĩ mênh mang, rằng nếu tớ và cậu quen nhau thì sẽ thế nào, cuộc sống của tớ sẽ thay đổi ra sao. Tớ cũng không che đậy việc tớ từng có tham vọng rằng cậu thích tớ, một chút nào đó. Cho đến một sớm tới lớp, khi tớ nghe cả lớp hát hò hoan hỉ, tác thành cho một cặp đôi. Rồi tớ thấy cậu đỏ mặt cười, và cô bạn bàn bên ngượng ngùng bối rối, thì tớ hiểu đã không còn cơ hội nào cho con bé luôn tìm mọi cách, loay hoay để cho được chiếc xe đạp cạnh bên xe cậu, mỗi ngày.
Cũng từ sau ngày hôm ấy, chiếc xe đạp sơn đen có thắt chiếc khăn màu coban nơi cổ lái, chiếc xe cao lêu nghêu ngày ngày bị “gượng ép” ở cạnh xe tớ, cuối cùng đã không còn trống yên sau nữa rồi.
![]() |
Đã có lúc tớ nhủ lòng nên thôi tìm bóng hình cậu, thế nhưng ánh mắt tớ không theo ý chủ cậu à. Nó vẫn cứ tìm cậu ngay từ những vòng bánh đầu tiên lăn qua cánh cổng, rồi tiếp tục theo chân dải bước xuống sân trường ngập nắng, ngập mưa, và theo luôn cả vào lớp, trống trải khi chưa thấy ba-lô của cậu, rồi chờ đợi, rồi cay cay khi thấy cậu chẳng tới lớp một mình nữa rồi. Tớ giữ thói quen theo sau cậu, đoạn đường từ lớp học tới bãi xe, đoạn đường ngắn ngủi nhưng duy nhất không có sự hiện diện của ai kia. Chỉ bước theo vậy thôi, không cần cậu nhìn, chẳng cần cậu biết, chỉ cần cậu bước thì tớ sẽ bước, chỉ cần biết cậu vẫn ở phía trước, tớ tình nguyện theo sau chẳng băn khoăn. Cứ thế đôi chân hai ta bước qua bao nhiêu mùa lá mùa hoa, bao nhiêu mùa khô mùa ướt, rồi qua hết cả thanh xuân lúc nào không hay.
![]() |
Nếu được trở lại quãng thời gian ấy, tớ vẫn chọn sẽ thích cậu, bằng cách chân thành và ngây ngô nhất như tớ đã từng, nguyên sơ như cái ngày tớ lén lút cột chiếc khăn màu coban lên cổ xe cậu, rồi thầm vui mỗi ngày khi thấy nó chẳng hề bị cậu tháo đi, và khờ dại như những ngày tớ làm lộn xộn cả bãi xe chỉ để xe tớ được ở cạnh xe cậu, vì trên cổ xe tớ là chiếc khăn vàng tươi của nắng.
VŨ THỊ THẢO LY
(Phường Bình Thuận, Quận 7, TP.HCM)
Ảnh minh họa trong bài từ phim Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của chúng ta.
Chi tiết về cuộc thi Những mốc thời gian hạnh phúc lần thứ hai có thể xem tại đây.