Trong những năm học trung học, tôi được ngồi cùng bạn với cậu ấy. Một cậu bạn bé nhỏ, lặng lẽ. Nhà chúng tôi gần nhau nên thường xuyên đi học và về cùng, cộng thêm việc ngồi chung bàn dẫn đến dần trở nên thân thiết. Hai người chúng tôi dường như là hai thái cực về tính cách, tôi hiếu động, chân tay hoạt động không ngừng, nói cười cả ngày, còn cậu ấy thường xuyên im lặng, chậm chạp. Bất chấp như vậy, chúng tôi vẫn chơi với nhau như hình với bóng.
![]() |
Một điều đặc biệt là hai bàn tay của cậu ấy thường xuyên ra rất nhiều mồ hôi, mặc cho mùa đông hay mùa hè, chỉ cần một lúc thôi chúng lại ướt đầm. Vì vậy, mỗi khi viết bài, cậu thường phải lót giấy dưới tay. Cứ như vậy, xung quanh bàn của chúng tôi, luôn là những mảnh giấy lót thấm đẫm mồ hôi và mực viết màu tím. Dần dần hình thành một thói quen, mỗi sáng đến lớp, việc đầu tiên chúng tôi làm là gấp những mảnh giấy nhỏ cho cậu bạn lót tay, sau đó sẽ cùng nhau ôn bài. Việc lót giấy như vậy cũng ảnh hưởng tới tốc độ chép bài, có những lúc cậu phải dừng lại vì mồ hôi ra quá nhiều, ướt lan sang cuốn vở viết. Giờ nghỉ giải lao, khi tôi nhảy nhót ngoài sân như một chú sóc, thì người bạn cùng bàn lại lặng lẽ kiểm tra lại những chỗ còn thiếu trong vở.
![]() |
Cuối giờ học, chúng tôi sẽ thu lại những mảnh giấy đó. Đôi lúc chúng tôi vui với nhau vì hôm nay tốn ít giấy hơn hay vì hôm nay vở viết của cậu ấy không đoạn nào bị nhoè mực.
Nhà chúng tôi cách nhau một con ngõ nhỏ, trên đường cùng về nhà, tôi vẫn líu lo đủ thứ chuyện. Tôi vừa đi vừa nhảy nhót, cậu bạn nhỏ thó lững thững theo sau. Chúng tôi cứ như vậy hình thành một tổ hợp thú vị. Có đôi lúc nói mãi cũng mỏi, tôi thường giục:
“Cậu đi nhanh chân lên, mình đi trước bây giờ.”
Cậu bạn vẫn từ tốn nói:
“Cậu cứ đi đi, mình theo kịp mà.”
![]() |
Những năm học cứ thế dần trôi qua, chúng tôi vẫn là đôi bạn kì lạ. Một người thì nhanh nhảu, một người luôn chậm chạp, lặng lẽ. “Cậu cứ làm cho xong đi, mình sẽ theo kịp, chỉ là chậm hơn một chút thôi,nhưng mình sẽ hoàn thành nó.” - có lẽ là câu nói tôi được nghe nhiều nhất. Lúc đó, tôi cũng chỉ vui vẻ cho qua.
Sau này lớn lên tôi nhận ra rằng, có những việc có thể bạn chậm hơn người khác, mất nhiều thời gian hơn nhưng không có nghĩa là bạn thất bại.
Chỉ cần bạn làm mọi thứ bằng tất cả lòng chân thành, bạn cũng sẽ nhận lại chân thành từ những người khác.
Cũng giống như cậu bạn bé nhỏ của tôi giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và vững chắc.
TRẦN THỊ THU TRANG
(139 Hoàng Như Tiếp, Bồ Đề, Long Biên, Hà Nội)
Ảnh minh họa từ Internet