“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Năm ấy 17 tuổi, lần đầu ai đó rung động vì tôi

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Năm ấy 17 tuổi, lần đầu ai đó rung động vì tôi
HHT - Năm ấy tôi 17 tuổi. Đó là lần đầu tôi biết thế nào là rung động. Nhưng tiếc thay, rung động ấy không thuộc về trái tim tôi, mà là những xao xuyến của riêng cậu.

Tết Trung Thu năm ấy, cậu ngỏ lời với tôi sau bao lần đắn đo suy nghĩ, chần chừ. Cậu nói có lẽ tôi bất ngờ lắm nên không cần phải trả lời ngay, và tôi đồng ý như vậy. Đến bây giờ, tôi vẫn không tìm được một lí giải nào thỏa đáng cho trái tim và lí trí, tại sao không thẳng thắn từ chối cậu khi đó nếu bản thân chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ xa hơn mức bạn bè…

Ảnh minh họa: phim School 2013.

Lỗi lầm của tôi cũng bắt đầu từ đó. Tôi quá mềm yếu trước những lần cậu quan tâm, những khi cậu thức khuya trò chuyện, cả khi cậu kiên trì giảng bài cho tôi nữa… Chưa một người con trai nào nhẫn nại và quan tâm tôi đến vậy. Cho nên, tất cả những gì cậu dành cho khiến tôi vô cùng cảm kích. Nhưng phải thành thật rằng, phút xiêu lòng kia chỉ dừng lại ở sự cảm động trước một tấm lòng chứ không phải rung động lỗi nhịp từ con tim. Tôi không thể gượng ép trái tim mình thích cậu được.

Đã nhiều lần muốn dứt khoát nói rằng: “Dừng lại đi, đừng lãng phí tình cảm và thời gian của cậu nữa”, song lại lưỡng lự vì sợ làm tổn thương cậu, sợ làm đau một tâm hồn trong trắng, thiện lương.

Ảnh minh họa: phim School 2013.

Một năm sau, khi cả hai cùng đỗ vào một trường đại học, cậu vẫn giữ thói quen ngày trước, kiên trì theo đuổi tôi. Sự quan tâm ấy khiến tôi ngày một khó xử, càng khó nói ra lời từ chối. Điều này chắc cậu không biết, bởi tôi đã giấu nó đi. Thích tôi đã đủ làm cậu mệt mỏi rồi.

Tôi vẫn nhớ hôm đó là một buổi chiều Thu, lấy hết can đảm mình có, tôi từ chối cậu và nói ra hết thảy những gì chôn kín lâu nay. Những dòng tin nhắn của cậu đột nhiên ngắn lại, như gói vào nỗi buồn đang ứa ra nhưng bị kìm nén. Cậu nói chúng ta vẫn sẽ là bạn, song tôi biết điều đó chẳng dễ dàng.

Ảnh minh họa: phim School 2013.

Bây giờ, cả hai đã khác. Cậu có cuộc sống của cậu, tôi theo đuổi giấc mơ của tôi. Chẳng ai còn liên lạc với nhau nữa…

Ai đó đã từng nói: “Tuổi thanh xuân cũng như mây trời. Yêu đúng là tình yêu, yêu sai là tuổi trẻ...” Tôi của năm ấy đã nợ cậu rất nhiều, nợ cậu lời cảm ơn, nợ một lời xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu. Có thể là sai người, cũng có thể là sai thời điểm. Biết sao đây khi trái tim tôi không chọn người yêu tôi…

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Theo chân nhóm tween siêu quậy gia nhập “Trường Khoa Học Bí Ẩn”

Theo chân nhóm tween siêu quậy gia nhập “Trường Khoa Học Bí Ẩn”

HHT - Vì hí hoáy nghịch ngợm, làm vỡ ống kính thiên văn đắt tiền của bố Alex, cả nhóm bạn Zookiz đã bị bố mẹ gửi đến “Trường khoa học bí ẩn” trong vòng 1 tháng. Cũng từ đây, cả bọn trở thành những nhân vật chính của bộ truyện tranh khoa học dành riêng cho độc giả Việt, được các tác giả Hàn Quốc chấp bút.
Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

HHT - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.
Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.