Sáng hôm ấy, mình mở Facebook lên, lướt dạo qua một vòng và nhìn thấy thông tin: Năm nay Tết sẽ không có pháo hoa. Lúc đó, mình không hề quan tâm đến điều ấy, mình đơn giản chỉ nghĩ: “À, năm nay không có pháo hoa”.
Trưa đi học về, trong bữa cơm của nhà mình, bố đột nhiên bảo bố xem thời sự thấy năm nay người ta không có bắn pháo hoa nữa. Mẹ mình nghe thế thì chép miệng: “Ôi dào ơi, pháo hoa cái nỗi gì, có năm nào đi xem đâu, có với chả không”. Bố không nói gì cả, còn mình thì chỉ cười. Bởi mẹ nói đúng thật, với bố mẹ mình - và cả mình nữa, trước giờ chưa từng đi ngắm pháo hoa bao giờ. Nhưng hình như mẹ đã quên, và cả mình, có lẽ cũng đã quên: xem pháo hoa từng là niềm mơ ước thời bé của mình.
Ngày trước, nhà mình rất nghèo nên với mình, pháo hoa là cái gì đó rực rỡ và chói sáng biết bao, vì thế mình luôn chờ mong Tết đến với một ước mơ duy nhất: được đi xem pháo hoa. Thế nên mới có cảnh, cứ giáp Tết là có một đứa bé lẽo đẽo theo mẹ, năn nỉ ỉ ôi mẹ không cần mua váy, chỉ cần đêm Giao thừa mẹ chở đi xem pháo hoa. Trước sự cự tuyệt thẳng thừng của mẹ, mình nước mắt tèm lem chạy đi “cầu viện” bố. Bố lúc nào cũng ôm mình vào lòng và hứa chắc nịch: năm nay nhất định bố sẽ về sớm đưa mình đi xem. Mình cười toe toét hạnh phúc với niềm tin chắc nịch ấy.
Nhưng chẳng năm nào ước mơ ấy của mình được thực hiện. Bố mẹ mình làm nghề bán hoa dạo nên những ngày cuối năm luôn về rất muộn, nhất là vào đêm Giao thừa. Đêm Giao thừa, trong lúc đám bạn được bên bố mẹ, được đi ngắm pháo hoa, mình vẫn cứ ngồi chờ bố về. Mãi đến 10 giờ, bố mẹ mới về đến nhà. Mình nằng nặc đòi bố đưa đi xem pháo hoa, mặc cho mẹ dỗ dành và dọa nạt thế nào. Bố cười hiền, chở mình trên chiếc xe đạp cũ kĩ đi xem pháo hoa. Đến bây giờ, mình không còn nhớ rõ là vì quá buồn ngủ hay vì niềm tủi thân con trẻ, mà đến giữa đường, mình lại đòi bố chở về. Bố không mắng mình mà trên đường về còn mua cho mình một cây kẹo bông gòn màu hồng hồng nữa. Mình vừa quệt nước mũi vào áo bố, vừa ăn kẹo hồn nhiên, nghe vị ngọt tan ra trong miệng.
Sau này, mình lớn dần, không còn thích pháo hoa như ngày còn bé ấy nữa. Nhưng năm nào, bố cũng hứa, năm nay chắc chắn bố sẽ về sớm đưa mình đi xem pháo hoa. Mỗi lần nghe bố nói thế, mình chỉ cười rồi cho qua, vì đơn giản chỉ nghĩ chắc năm nay bố lại về muộn. Mình cũng không còn chờ bố mẹ như ngày bé nữa, thế nên mình chẳng bao giờ biết được, mỗi năm bố đều cố về sớm hơn một chút, để cố thực hiện lời hứa với mình, nhưng mình thì đã lại ngủ gật mất rồi.
Tết này chẳng có pháo hoa, và lời hứa của bố thì có lẽ vẫn sẽ mãi chẳng thực hiện được. Nhưng mình vẫn thèm đến phát điên cái cảm giác được ngồi sau lưng bố trên chiếc xe đạp cũ, nghe mùi vị của chiếc kẹo bông gòn tan ra cùng với cái lạnh của mùa Đông. Tết này có lẽ mình sẽ đợi bố về, và nói với bố: “Bố ơi, năm sau mình đi ngắm pháo hoa bố nhé!”.
TRỊNH HẢI QUỲNH
(Số nhà 04, đường 23B, thôn Cổ Dương, xã Tiên Dương, huyện Đông Anh, Hà Nội)