Cà phê chiều thứ bảy: Người anh hùng trong mắt tôi

Cà phê chiều thứ bảy: Người anh hùng trong mắt tôi
HHT - Tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ đến John và những người khác giống như cậu ấy, sẵn sàng bỏ điều kiện sống thuận lợi để đi tới những nơi khó khăn, nhằm giúp những con người khó khăn có một cuộc sống thuận lợi hơn.

Là một học sinh năm cuối trung học hồi mấy chục năm trước, có rất nhiều nơi mà tôi muốn tới: Châu Âu này, Hawaii này, đằng sau cánh gà của một buổi biểu diễn ca nhạc ở Chicago này, phòng thay đồ của các cầu thủ đội bóng Dallas này… Nhưng có một chỗ mà thực sự là nếu có cơ hội để tới thì đương nhiên là tôi cũng vẫn không muốn tới. Đó là vùng đồi núi hoang sơ cằn cỗi, nơi đang cần nhiều người tới giúp xây dựng nhà cửa, trường học…

Cà phê chiều thứ bảy: Người anh hùng trong mắt tôi ảnh 1

Bạn đừng hiểu lầm tôi. Tôi cũng yêu nước, cũng yêu thương mọi người. Thậm chí, suýt nữa thì tôi đã tham gia đội Hướng Đạo Sinh. Tôi còn là học sinh giỏi môn Lịch sử về đất nước tôi nữa kia. Bạn sẽ phải choáng váng khi nghe tôi kể những câu chuyện lịch sử đó một cách xúc động. Ít nhất, cô giáo tôi đã rất choáng váng.

Và cũng không phải là tôi thiếu can đảm. Tôi từng tham gia vào đội đua thuyền, và tôi cũng không ngại nếu cả nhà tôi phải chuyển tới một bang khác, hay thậm chí là tới Canada.

Nhưng phải nói thẳng ra là, tôi không muốn tới cái vùng hoang sơ đó là vì… cũng chẳng còn cách nào để nói khác đi - thực tế là tôi sợ. Sợ những khu rừng rậm rạp tối om. Sợ điều kiện sống quá thiếu thốn. Sợ sẽ bị thương khi phải lao động mà chẳng có gì bảo vệ. Sợ tình hình tội phạm phức tạp ở đó. Tôi sợ rằng mình sẽ… chết mất.

Mục tiêu tương lai của tôi là tôi muốn tập trung vào việc học, sau đó lấy bằng đại học. Và tham gia một vài công việc tình nguyện ở địa phương. Rồi kết hôn và chăm lo cho gia đình của mình. Những việc đó ít đáng sợ hơn nhiều so với việc đi lên tận nơi núi non hoang dã.  

Cà phê chiều thứ bảy: Người anh hùng trong mắt tôi ảnh 2

Cho nên, tôi thật khó biết phải nói gì khi cậu bạn học cùng lớp tôi - John - bảo tôi rằng cậu ấy đã đăng ký vào đội Tình Nguyện Vùng Núi và sẽ được đưa tới đó trước khi năm học kết thúc - vì ở giai đoạn đó, càng có nhiều người chịu đi giúp đỡ ở những vùng hoang sơ khó khăn thì càng tốt. Đến mức, nếu học sinh trung học chịu đi “lao động công ích” một thời gian trước khi vào đại học thì sẽ được điểm thưởng ấy chứ.

- Ai lại làm thế chứ, phải không? - Tôi hỏi, lo lắng cho John không khác gì lo cho mình - Sao họ không để cậu tốt nghiệp trung học trước đã?

- Tớ 19 tuổi rồi, sắp 20 ấy chứ - John vừa đáp vừa nhún vai, và phì cười trước vẻ bối rối trên mặt tôi - Tớ tự đăng ký lùi việc học lại một năm. Mà có thể là hai năm, tớ cũng chả nhớ nữa.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy ít xấu hổ hơn về vụ John đã dễ dàng hạ gục tôi trong giải thi đấu vật hồi lớp 9. Hồi đó cậu ấy thắng tôi dễ dàng như người lớn đấu với trẻ con. Và sự thật đúng là như thế mà.

- Xem này, sao cậu hoảng hốt thế? - John đập vào vai tôi và cười rõ tươi - Cậu biết đấy, tớ có bao giờ học giỏi đâu. Việc duy nhất mà tớ giỏi chỉ là quậy phá trong bãi đậu xe sau giờ học thôi. Cho nên tớ nghĩ có thể tớ nên tới nơi nào đó mà việc quậy phá của tớ là có ích và không bị phạt ấy.

Cà phê chiều thứ bảy: Người anh hùng trong mắt tôi ảnh 3

Lần đầu tiên trong 6 năm quen biết John, tôi nhìn thấy sự bình yên và tự hào trong mắt cậu ấy. Bình yên – bởi vì cậu ấy sắp đến một nơi mà tôi nghĩ là không bình yên. Có thể là hơi khó hiểu, nhưng cuộc sống thời đó thì đâu phải chuyện gì cũng suôn sẻ và có lý. Tôi chỉ biết rằng John, một cậu bạn rất hay nghịch ngợm, luôn chân luôn tay, đã tìm được con đường cho mình. Cậu ấy sẵn sàng đi tới một nơi và làm một công việc mà rất nhiều người trong số chúng tôi không muốn làm. Thực tế, chỉ cần nghĩ đến việc đi tới đó và hùng hục làm việc vất vả suốt cả ngày giữa núi non rừng rú thôi cũng khiến một số đứa trong chúng tôi sợ chết khiếp rồi.

Và việc đó khiến John trở thành một người hùng - ít nhất là đối với tôi.

Cà phê chiều thứ bảy: Người anh hùng trong mắt tôi ảnh 4

Tôi không biết có bao nhiêu cậu học sinh bình thường đã trở thành người hùng vì muốn giúp đỡ người khác. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ đến John và những người khác giống như cậu ấy, sẵn sàng bỏ điều kiện sống thuận lợi để đi tới những nơi khó khăn, nhằm giúp những con người khó khăn có một cuộc sống thuận lợi hơn. Vì người khác, và vì cả chính họ.

Nhưng theo cách nào đi nữa, họ vẫn là những người hùng trong mắt tôi.

Thục Hân (Dịch)

MỚI - NÓNG
Hành trình ‘Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông’ hội quân, dâng hương tưởng nhớ các Anh hùng liệt sĩ
Hành trình ‘Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông’ hội quân, dâng hương tưởng nhớ các Anh hùng liệt sĩ
HHT - Chiều 26/4, tại Nghĩa trang Liệt sĩ Quốc gia A1 (thành phố Điện Biên Phủ, tỉnh Điện Biên) T.Ư Đoàn, T.Ư Hội LHTN Việt Nam, T.Ư Hội Sinh viên Việt Nam, Hội đồng Đội T.Ư tổ chức Lễ hội quân Hành trình “Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông” và dâng hương tưởng niệm các Anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hi sinh trên chiến trường Điện Biên năm xưa.
Con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp nói chuyện với thiếu nhi về Chiến thắng Điện Biên Phủ
Con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp nói chuyện với thiếu nhi về Chiến thắng Điện Biên Phủ
HHT - Tại khu Di tích Sở Chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ, xã Mường Phăng, thành phố Điện Biên Phủ, tỉnh Điện Biên, 200 thiếu nhi tiêu biểu toàn quốc được nghe bác Võ Điện Biên - con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp chia sẻ những câu chuyện lịch sử, ý nghĩa, sức mạnh đại đoàn kết dân tộc làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu".

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

HHT - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.
Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.