Mỗi chúng ta đều rất cần những chiếc ăng-ten

Mỗi chúng ta đều rất cần những chiếc ăng-ten
HHT - Muốn giữ gìn những mối quan hệ, điều chúng ta cần làm là lắng nghe và chia sẻ, chứ không phải luôn hung hăng đối đầu.

Một câu chuyện cười kể về một công ty luật ở Philadelphia đã gửi hoa tới cho một đối tác ở Baltimore nhân dịp đối tác này mở văn phòng mới. Chẳng may, tiệm hoa có chút nhầm lẫn, nên dải ruy-băng trang trí lẵng hoa này lại in dòng chữ: "Xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất".

Khi công ty luật và bên đối tác đều nhận ra vấn đề này, người của công ty luật rất bực mình, gọi điện cho chủ tiệm hoa để nói về sơ suất của tiệm. Chủ tiệm lặng đi một chút, rồi mới kêu lên hoảng hốt: "Thôi rồi! Vậy là lẵng hoa tôi gửi tới lễ tang lại có dải ruy-băng ghi là "Chúc mừng bạn đã tới địa điểm mới".

À, tất nhiên đó chỉ là một câu chuyện đùa thôi, không có thật.

Một lẵng hoa bị gửi nhầm có thể gây ra tình huống rất trớ trêu.

Thế nhưng…

Việc bày tỏ sự đồng cảm hoặc an ủi mà không khiến cho người nhận hiểu sai, hoặc không làm cho chính những cảm xúc của mình bị thể hiện không đúng mực, lại không phải là dễ dàng. Thực tế, đây là việc khá khó khăn, đến mức nhiều người đơn giản là không biết phải nói gì với một người đang chịu một nỗi đau cảm xúc, tinh thần, hoặc đang rất buồn mà không giải tỏa được.

Để tránh việc mình nói không hợp lý trong khi người khác đang cần an ủi, thì một số người lựa chọn cách… không nói gì cả; và họ dễ bị hiểu nhầm là thờ ơ, không biết quan tâm. Bởi vì nhiều khi nói gì đó lại thành… dở tệ, như chuyện về một người làm ở văn phòng lưu giữ và trả lại hành lý thất lạc của hành khách đi tàu và máy bay, thường xuyên phải hỏi những người đến nhận đồ xem có chắc chắn là đồ của mình không. Người này khi nghe một người bạn tâm sự rằng mình rất lo lắng vì mẹ sắp phải trải qua một ca phẫu thuật, thì đã quen miệng hỏi: "Cậu có chắc đó là mẹ cậu không?".

Việc an ủi người khác không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Trong hầu hết các trường hợp, chúng ta thường muốn giúp đỡ, nhưng lại thấy sự cố gắng an ủi của mình là không phù hợp, hoặc không đủ. Nhưng có một vài điều chúng ta CÓ THỂ nói với những người đang bị tổn thương…

Một người đàn ông vừa có chuyện buồn trong gia đình, đã cảm thấy thực sự nhẹ lòng khi chia sẻ nỗi đau với vài người bạn. Trong số những lời an ủi, động viên, thì có hai câu khiến ông cảm thấy ấm áp nhất, và khiến ông nhớ đến mỗi khi gánh nặng cảm xúc trở nên khó chịu đựng. Đó là: "Cảm ơn bạn đã chia sẻ nỗi đau của bạn với tôi", và "Khi bạn đau buồn, tôi buồn cùng với bạn". Nghe những lời này, ông cảm thấy mình không đơn độc trong khoảng thời gian khó khăn, và thấy bạn bè hiểu được nỗi đau của mình.

"Cảm ơn bạn đã chia sẻ nỗi đau của bạn với tôi" là sự nhận thức trung thực về nỗi đau của người khác. Nó cũng thể hiện rằng người nói đánh giá cao nỗ lực của một tâm hồn đang tổn thương mà chịu nói về vết thương của mình với người khác.

"Tôi cũng buồn cùng với bạn" thể hiện sự đồng cảm. Đó là một cách nói tôi sẵn sàng chia sẻ một phần nỗi đau của bạn, dù chỉ trong một khoảng thời gian nhất định.

Trong cuộc sống, không có ai là không bao giờ cần sự sẻ chia.

Chúng ta không sửa chữa hay xóa được những nỗi đau của người khác. Chúng ta cũng không nên cố đưa ra lời khuyên nếu không được hỏi. Và chúng ta có thể sẽ không bao giờ biết ai đó cảm thấy thế nào khi họ bị tổn thương theo cách mà chúng ta chưa từng trải qua. Nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên họ để an ủi và xoa dịu.

Tôi nghĩ James Angell, cựu hiệu trưởng của Đại học Michigan, đã nói rất đúng khi ông được hỏi về bí mật của thành công: "Bí mật của thành công ư?" – Ông đáp – "Hãy giữ những chiếc ăng-ten, chứ không phải những cái sừng".

Bạn có những chiếc ăng-ten để "bắt sóng" được những cảm xúc của người khác, thay vì “những cái sừng” để lúc nào cũng đối đầu với họ không?

Theo INTERNET
MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Một thời để nhớ: Bức chân dung đẹp nhất được chụp bởi rung động của trái tim

Một thời để nhớ: Bức chân dung đẹp nhất được chụp bởi rung động của trái tim

HHT - Khi Mẫn cắm bông, mồ hôi đọng trên trán nó từng hạt lớn. Ánh nắng ngoài cửa sổ cũng vàng sượm. Tớ đang lắp phim, bèn đưa máy lên bấm thử. Nghe tiếng xoạch, nhỏ Mẫn nhìn thẳng vào tớ, nở nụ cười mắc cỡ, hơi rụt rè, nhưng ánh mắt thật trìu mến. Tớ sững lại, rồi bấm luôn vài phát liên tiếp.