Người cha mạnh nhất thế giới - câu chuyện sẽ khiến bạn rơi nước mắt, rồi mỉm cười

Người cha mạnh nhất thế giới - câu chuyện sẽ khiến bạn rơi nước mắt, rồi mỉm cười
HHT - Người cha này không chỉ “mạnh” về thể chất, mà cả về tinh thần và tình yêu thương, có lẽ cũng ít ai sánh được bằng ông.

Câu chuyện này bắt đầu ở Winchester, bang Massachusetts. Vài chục năm trước, ngay khi sinh ra, cậu bé Rick bị một vòng dây rốn quấn cổ, khiến não bị tổn thương và không thể điều khiển được chân tay mình. "Cậu bé sẽ phải sống cuộc sống thực vật suốt đời" - Các bác sĩ bảo với Dick Hoyt - bố cậu bé, và Judy - mẹ cậu bé, như vậy. Khi cậu bé được 9 tháng, một số người còn khuyên nên cho cậu vào viện mồ côi hoặc một tổ chức từ thiện nào đó.

Nhưng gia đình Hoyt không chấp nhận. Họ để ý thấy đôi mắt của bé Rick vẫn dõi theo khi họ đi lại trong phòng. Khi Rick 11 tuổi, họ đưa cậu tới phòng Khoa học của Đại học Tufts và hỏi liệu có cách nào giúp cậu bé giao tiếp được không.

"Chẳng có cách nào" - Các bác sĩ bảo Dick - "Trong não cậu bé chẳng có cái gì hoạt động hết".

"Các anh cứ kể cho nó nghe thử một chuyện cười xem nào" - Dick năn nỉ. Mọi người thử, và Rick phá lên cười. Hoá ra, não cậu bé vẫn hoạt động.

Ông Dick Hoyt và người con trai bị bại não.

Dick cố lắp ghép được một chiếc máy tính cho phép Rick có thể điều khiển con trỏ bằng cách chạm đầu vào một cái nút. Thế là cuối cùng, Rick cũng có cách giao tiếp. Và sau khi một người bạn cùng lớp bị tai nạn và bị liệt, rồi nhà trường tổ chức một cuộc chạy marathon gây quỹ giúp bạn ấy, Rick bảo: "Bố ơi, con cũng muốn tham gia". Nhưng làm sao ông Dick - một người khá mập và chậm chạp, chưa từng chạy được hơn 2km, có thể đẩy xe lăn cho con chạy 8km? Nhưng Dick hứa sẽ cố. "Sau đó thì chính tôi giống như người khuyết tật" - Ông Dick kể lại - "Tôi đau nhừ cả người suốt 2 tuần liền".

Chiếc máy tính giúp Rick Hoyt giao tiếp.

Nhưng ngày hôm đó đã thay đổi cả cuộc sống của Rick. "Bố ơi" - Cậu bé gõ - "Khi chúng ta chạy, con cảm thấy như mình không còn khuyết tật nữa". Câu nói này lại thay đổi cả cuộc sống của Dick. Ông tự hứa sẽ luôn tạo cho Rick cảm giác không-khuyết-tật nhiều hết mức có thể. Ông tập thể thao, trở thành một người chắc khoẻ và cùng với Rick sẵn sàng tham dự cuộc chạy marathon Boston năm 1979.

"Không được" - Ban tổ chức nói với bố con Dick như vậy. Bởi hai bố con họ không phải là một vận động viên đơn lẻ, lại cũng không phải là một vận động viên khuyết tật. Thế là vài năm sau đó, DickRick tham dự các cuộc chạy không chính thống, để rồi tìm được cách tham gia: năm 1983, họ dự một cuộc chạy marathon khác, và họ chạy nhanh tới mức đủ tiêu chuẩn tham gia giải Boston năm sau đó.

Hai bố con không bao giờ ngừng luyện tập.

Thế rồi có người hỏi: "Dick à, tại sao anh không thử cả ba môn phối hợp?". Nhưng làm thế nào một người đàn ông chưa bao giờ biết bơi và không đạp xe từ hồi lên 6 tuổi có thể giúp cậu con trai nặng hơn 50kg của mình tham gia thi 3 môn phối hợp (chạy, đạp xe, bơi)? Nhưng Dick gật đầu và cố gắng. Đến nay, họ đã tham gia hơn 200 lần thi ba môn phối hợp. Những vận động viên 25 tuổi cũng có lần bị "vượt mặt" bởi một người đàn ông lớn tuổi kéo theo một chàng trai khuyết tật trên chiếc thuyền nhỏ trong các cuộc thi bơi.

Không chỉ giúp con mình chạy marathon, bơi và đạp xe, Dick còn kéo theo Rick tham gia trượt tuyết xuyên quốc gia, cõng con mình leo núi và có lần đạp xe kéo con mình đi ngang qua cả nước Mỹ.

Hai bố con Dick và Rick trong cuộc thi ba môn phối hợp.

"Dick, tại sao anh không thử thi thể thao một mình? Chắc chắn anh sẽ đoạt nhiều giải thưởng lắm" - Có người lại nói như vậy. "Không đâu" - Dick trả lời - "Tôi chơi thể thao để có được cảm giác hạnh phúc khi nhìn Rick cười thôi".

Vài năm trước, ở tuổi 65 và 43, DickRick hoàn thành giải marathon Boston lần thứ 24 của hai người, về thứ 5.083 trong số hơn 20.000 người tham dự. Lần chạy tốt nhất của hai cha con là hết 2 giờ 40 phút vào năm 1992 - chỉ kém kỷ lục thế giới 35 phút.. Và tất nhiên, kỷ lục thế giới ấy, vào thời điểm đó, được lập bởi một người không hề phải đẩy một người khác đang ngồi trên xe lăn.

Ông Dick Hoyt và con trai trong cuộc chạy marathon Boston năm 2015.

"Bố tôi thật sự là Ông Bố của Thế Kỷ" - Rick viết như vậy. Còn Rick đã làm gì cho cha mình? Có lần, ông Dick bị đau tim nhẹ khi tham dự một cuộc thi. Các bác sĩ phát hiện ra rằng, một trong những động mạch của ông bị nghẽn tới 95%. "Nếu anh không chơi thể thao liên tục và có một cơ thể khoẻ mạnh đến thế này" - Các bác sĩ nói với ông Dick - "Thì có lẽ anh đã chết từ 15 năm trước”. Tức là, theo một cách nào đó, hai cha con DickRick đã cứu lẫn nhau.

Hiện nay, Rick đã có căn hộ của riêng mình và làm việc để tự kiếm sống. Nhưng cuối tuần nào, hai cha con cũng tham dự một sự kiện gì đó. Mỗi lần như vậy, Rick lại mời cha ăn tối. Nhưng món quà lớn nhất mà Rick muốn tặng cha vẫn còn ở phía trước: "Điều tôi mong nhất" - Rick viết - "Là có một loại máy móc nào đó trợ giúp cho cơ thể tôi, để bố tôi được ngồi lên xe và tôi được chở bố, dù chỉ một lần thôi".

MỚI - NÓNG
Hành trình ‘Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông’ hội quân, dâng hương tưởng nhớ các Anh hùng liệt sĩ
Hành trình ‘Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông’ hội quân, dâng hương tưởng nhớ các Anh hùng liệt sĩ
HHT - Chiều 26/4, tại Nghĩa trang Liệt sĩ Quốc gia A1 (thành phố Điện Biên Phủ, tỉnh Điện Biên) T.Ư Đoàn, T.Ư Hội LHTN Việt Nam, T.Ư Hội Sinh viên Việt Nam, Hội đồng Đội T.Ư tổ chức Lễ hội quân Hành trình “Điện Biên Phủ - Khát vọng non sông” và dâng hương tưởng niệm các Anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hi sinh trên chiến trường Điện Biên năm xưa.
Con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp nói chuyện với thiếu nhi về Chiến thắng Điện Biên Phủ
Con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp nói chuyện với thiếu nhi về Chiến thắng Điện Biên Phủ
HHT - Tại khu Di tích Sở Chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ, xã Mường Phăng, thành phố Điện Biên Phủ, tỉnh Điện Biên, 200 thiếu nhi tiêu biểu toàn quốc được nghe bác Võ Điện Biên - con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp chia sẻ những câu chuyện lịch sử, ý nghĩa, sức mạnh đại đoàn kết dân tộc làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu".

Có thể bạn quan tâm

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

Reply Y2K: Trái tim bí mật của cô bạn Bánh Cam "keo kiệt" của tuổi thơ tôi

HHT - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.
Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Reply Y2K: Trái tim lớn của "bác sĩ thú cưng" cấp xóm dành cho những con vật nhỏ

Đậu Ván vẫn ít nói, vẫn đeo kính và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tính thương yêu thực sự, chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.