“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chút ấm áp của tôi giữa đô thị rộng lớn mà cô đơn

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chút ấm áp của tôi giữa đô thị rộng lớn mà cô đơn
HHT - Lên đại học, tôi rời xa phố Huế yêu thương vào Sài Gòn học tập. Sài Gòn đô thị phồn hoa buộc con người tôi cũng phải đổi thay để thích nghi. Rồi một ngày khó khăn kéo đến, tôi loay hoay không biết phải làm sao.

Lên đại học, tôi rời xa phố Huế yêu thương vào Sài Gòn học tập. Tôi đặt chân đến miền đất mới với bao khát vọng về tương lai tươi đẹp. Sài Gòn đô thị phồn hoa với hạ tầng phát triển. Nhịp sống nơi đây nhanh lắm, nó không như ở Huế cứ chầm chậm dịu dàng lướt qua. Nó bắt buộc con người tôi cũng phải đổi thay để phù hợp thích nghi hoàn cảnh mới. Với bao ước vọng tuổi trẻ cũng như vội vàng thay đổi nên tôi sống bước vội vàng về phía trước mà không biết rằng trên con đường ấy đã vô tình đánh rơi điều quan trọng nhất trong đời. Những cuộc điện thoại cho ba mẹ dần dà ít đi. Những bữa cơm nhà cùng gia đình hồi nào đã thay bằng những hộp cơm mua vội trên đường về.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chút ấm áp của tôi giữa đô thị rộng lớn mà cô đơn ảnh 1

Rồi một ngày khó khăn kéo đến, tôi loay hoay không biết phải làm sao. Tôi nhìn xung quanh bốn bức tường trống vắng. Cái lặng im khiến tôi yếu đuối và lo lắng. Trong khoảnh khắc đó tôi tự hỏi: “Giá như lúc này ai đó ở bên?” Thế rồi, tôi bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại reo: “Reng... reng... reng...” thì ra là ba gọi. Ba hỏi tôi dạo này thế nào, sống có tốt không. Sau đó như thường lệ sẽ đến bà nội, mẹ, em trai và cô tôi cùng trò chuyện hỏi thăm tôi. Ai ai cũng lo lắng và quan tâm tôi. Họ trao cho tôi sự ấm áp và yêu thương mà không cần gì cao sang cả. Họ chỉ mong tôi được an nhiên và sống vui khỏe là điều đền đáp tuyệt vời nhất.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chút ấm áp của tôi giữa đô thị rộng lớn mà cô đơn ảnh 2

Tôi vỡ òa trong cung bậc cảm xúc lẫn lộn: “Đã bao lâu mình chưa gọi về nhà? Ai sẽ luôn bên cạnh ủng hộ mình mà không có mục đích? Mình phấn đấu cuối cùng là vì điều gì?” Hỡi ôi! Chỉ có gia đình là không bao giờ bỏ rơi tôi thôi. Họ thầm lặng hi sinh, che chở tôi vô điều kiện và chắp thêm sức mạnh giúp tôi vượt khó. Thế mà, tôi vô tâm đã lâu chưa có một cuộc gọi về nhà. Trong khi, tôi phấn đấu cũng chỉ vì muốn sống “hạnh phúc bên gia đình”.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chút ấm áp của tôi giữa đô thị rộng lớn mà cô đơn ảnh 3

Tôi chợt nghĩ về những ngày thơ bé, sáng sớm tinh mơ gà còn chưa gáy, mẹ thức dậy nấu bữa sáng cho cả nhà. Sau đó, mẹ cùng ba chạy xe dưới bầu trời mưa lạnh để kịp chuyến hàng kiếm thêm chút tiền để lo cho cả nhà. Còn bà nội vốn đã già nhưng vẫn dậy rất sớm, quét dọn đường làng sạch đẹp tinh tươm. Bà thường bảo tôi con người phải biết lao động có như thế mới giúp cuộc sống tốt hơn. Lao động không những vì muốn cải thiện chính mình mà còn vì những người mình thương yêu. Rồi bà xoa đầu cười với tôi kết luận rằng: “Không kể việc lớn hay việc nhỏ, khó khăn thế nào chỉ cần gia đình ta bên nhau mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Dù mai sau con khôn lớn, có đi đâu thì hãy luôn nhớ là gia đình luôn yêu thương và che chở cho con.” Những hình ảnh đó như ánh ban mai thức tỉnh tôi giữa ngày Đông tăm tối. Tôi tự nhủ với bản thân là mình thay đổi để sống tốt hơn chứ không phải khác đi. Thay đổi nhưng không được quên giá trị của nguồn cội và mục tiêu ban đầu.

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Chút ấm áp của tôi giữa đô thị rộng lớn mà cô đơn ảnh 4

Gia đình thân yêu! Đừng lo lắng cho con nữa vì con sẽ cố gắng học tập thật tốt để có một “ngày rực rỡ, về trong ấm áp gia đình”. Bởi vì đối với con khoảnh khắc hạnh phúc lớn nhất là được ở bên gia đình.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)

Theo ẢNH MINH HỌA TỪ INTERNET
MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Mối Tình Đầu Năm Ấy: Chàng trai một mét bảy mươi lăm cao ráo khó ưa, tớ thích cậu!

Mối Tình Đầu Năm Ấy: Chàng trai một mét bảy mươi lăm cao ráo khó ưa, tớ thích cậu!

HHT - Có phải cậu cao như vậy là vì cậu chơi bóng rổ không? Tớ thắc mắc lắm. Và thế rồi cậu cười, một nụ cười sáng, sáng cả trái tim tớ. Cậu xoa đầu tớ và bảo: “Ừ. Cậu cũng phải siêng chơi thể thao lên. Sao mà lùn thế này?” Này, chàng trai cao ráo khó ưa, đừng nói thế chứ, tớ giận thật đấy.