Tết, là một buổi chiều muộn ở Hạnh Thông Tây, nghe cái tủi thân chạy ngược lại vào lòng. Bạn bè đứa nào đứa nấy hớn hở, rủ đi “mua đồ Tết”. Ừ, thì đi. Nhìn nhìn, ngó ngó, lật lật, giở giở, rồi không mua gì cả. Nhỏ hỏi sao không mua, chỉ biết giấu đi cái thèm khát có một bộ đồ mới bằng câu nói hờ hững và cái cười nhạt thếch “Tao có đi đâu đâu mà mua”... Rồi chợt nghĩ về ba mẹ ở nhà, giờ là hơn 6 giờ tối, giữa cái hoang vu, vắng vẻ, tối tăm không điện đóm, mẹ đang cần mẫn lặt từng trái ớt, còn ba chắc đang tưới cho đám dưa leo mới trồng. Nhà trống không, bếp núc lạnh tanh, khoảng sân trước vắng ngắt... Lặng im. Mua một bộ đồ mới, liệu có còn ý nghĩa gì không? Bao nhiêu cái Tết trôi qua rồi, ba mẹ đã bao giờ có bộ quần áo mới, thì cái tủi thân của con, liệu có còn ý nghĩa gì không?
Tết, là khoảng thời gian bận rộn hơn thường ngày rất nhiều. Cả nhà ở ngoài rẫy, hy vọng lo cho xong việc đồng áng để kịp Tết, mà không kịp. Những việc người ta thường than mệt khi đón Tết, như dọn nhà, gói bánh, làm mứt, con muốn mà không làm được. Ừ thì nhà mình làm nông, 6 giờ sáng đến 6 giờ tối ở ngoài vườn ngoài rẫy, thời gian ở đâu... Ba mẹ lại hỏi sao không mua đồ Tết, con lại lấp liếm bằng cái cười nhạt đó “Con có đi đâu đâu mà mua”.
Tết, là khi người ta mắc đèn sáng rực, LED nhấp nháy, thì nhà mình vẫn xài acquy. Tết, là khi người ta đi coi pháo bông, thì nhà mình chỉ nghe tiếng qua radio, còn không được thấy qua tivi huống hồ gì là đi coi trực tiếp. Pháo bông của con, là đống lửa con đốt trước sân, ấm sực, và con ngồi bên “pháo bông” đến tận sáng, với ly cà phê sánh đặc, nghẹn lại trong cổ, và con chó nhỏ. Ôm nó vào lòng, con thủ thỉ như trò chuyện cùng đứa em nhỏ, chúc nó năm mới nhiều sức khỏe. Rồi tự nhiên con khóc. Ba mẹ trong nhà chắc đang yên giấc…
Tết, là khi con rớt nước mắt nhìn mẹ lôi trong tủ ra cái áo mới mẹ cất từ hồi tháng 9, do một người bạn tặng, mặc chung với chiếc quần kaki cũ kỹ; còn ba, vẫn duy nhất bộ quần áo đó, bộ quần áo ba vẫn mặc mỗi khi có đám tiệc, vẫn đầu tóc xù rối không vào nếp, ba chở mẹ đi chúc Tết. Ba uống bia, ba hát karaoke, ba cười, làm nhăn lại vết bỏng đến nửa khuôn mặt do ba bất cẩn ngày 29. Mẹ nhìn ba, mẹ cũng cười, còn con lại khóc. Có lẽ đó là ngày rảnh rỗi của cả một năm, ba mẹ đi nhà này nhà nọ, và cũng chỉ có duy nhất ngày đó, mùng hai ba mẹ lại đi làm.
Tết, là khi con từ chối tất cả những lần chơi bời họp lớp vào ban ngày, rồi len lén đứng dưới bếp chùi nước mắt. Ba mẹ lại hỏi sao con không đi, con lại cười... Ngoài vườn ớt chín nhiều quá, mẹ không hái kịp.
Tết. Có bận rộn. Có thiếu thốn. Có tủi thân. Nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con. Vì con được thấy ba mẹ nghỉ ngơi, sau gần 400 ngày chật vật nắng mưa, đổi cho con một cuộc sống đủ đầy nơi phố thị.
Rồi Tết cũng qua...
Ngày vào lại Sài Gòn, con vội vã bước lên xe, bởi con không muốn ba mẹ thấy những giọt nước mắt của con, bởi con muốn ba mẹ yên tâm, rằng ở cái đất phồn hoa này, con vẫn đang rất ổn... Con đường dẫn lên thành phố lần này, như cứ dài ra, dài ra mãi... Cao su bắt đầu rụng lá.
TRẦN THỊ NHƯ ÁI
(Xã Xuân Trường, Huyện Xuân Lộc, Tỉnh Đồng Nai)