Những mốc thời gian hạnh phúc: Bể nước của căn nhà cũ

Những mốc thời gian hạnh phúc: Bể nước của căn nhà cũ
HHT - Giữa những ngày hè nóng nực, bỗng hiện ra một cơn mưa. Mưa rào đem đến cái gió mát lạnh, thổi tôi về căn nhà cũ, về nơi tưởng như buồn mà vui vô cùng.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ những ngày tháng ấy. Chúng bình yên lắm. Không phải là bình yên của buổi sáng thanh thản ở những làng quê, cũng chẳng phải là của buổi chiều lặng lẽ trên những con sóng miền biển. Bình yên nơi ấy có nghĩa là ngay khi chính tôi đang ở trong phong ba bão táp, tôi vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Theo một cách kì lạ, cả một gia đình bốn người sống trên tầng hai nhỏ bé với thiết bị không chút hiện đại, cầu kì. Tôi và mẹ vẫn hằng ngày phải múc từng gáo nước từ bể, bố và em ngủ trong căn phòng ám mùi thức ăn. Nhưng điều mà tôi nhớ nhất, là một thế giới của riêng ba mẹ con, đằng sau cái phòng ngủ chật chội.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Bể nước của căn nhà cũ ảnh 1

Đó là một khoảng sân nhỏ với cái bể nước to đùng chiếm gần hết không gian, cùng vài chậu cây lô hội xinh xắn. Chúng đã làm tôi nhớ rằng, 12 năm tuổi thơ tôi là 12 năm rất đáng nhớ. Chúng tôi đã biến nơi ấy thành nơi cất giữ những bình yên để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống yên bình. Hai chị em đã cùng mẹ kì công gần nửa giờ đồng hồ múc một chậu đầy nước chỉ để nhảy vào đó tắm trong mười phút hai mươi giây. Cũng có những lần chúng tôi ướt như chuột lột vì chơi ném bóng nước, người ngợm bẩn thỉu vì nghịch đất với nước cả buổi chiều. Điều kì lạ là mọi trò chơi của hai đứa trẻ con đều bắt đầu từ nước. “Nhìn thấy nước là nhìn thấy cái để nghịch” - mẹ luôn kết thúc cuộc vui của lũ quỷ chúng tôi bằng câu nói ấy. Thế nhưng mẹ lại chưa bao giờ có ý ngăn cản chúng tôi nghịch, bởi có lẽ đối với những đứa trẻ suốt ngày ẩn mình ở trên tầng hai để ngắm ra ngoài đường thì như thế chắc chưa bao giờ là đủ.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Bể nước của căn nhà cũ ảnh 2

Cái bể nước đã dần trở thành một phần không thể thiếu, với hai đứa quỷ và với cả mẹ. Những ngày buồn nhất có lẽ là những ngày mất điện mà nước không thể bơm lên, hay ngày tháng giữa mùa đông lạnh giá. Hết thời gian ấy, cũng là lúc ánh nắng mùa hè tràn đầy trên nắp bể, sẽ lại có hai đứa trẻ con chạy ào ra sân để bắt đầu chuỗi ngày hạnh phúc của mình. Chúng tôi sẽ vui sướng đặt tay dưới vòi nước chảy tí tách, tận hưởng cảm giác bình yên mà cuộc sống dưới tầng kia đang ao ước.

Những mốc thời gian hạnh phúc: Bể nước của căn nhà cũ ảnh 3

Từng giọt nước cứ thế rơi xuống, mát lạnh, rửa trôi ngày tháng. Giờ thì tôi và gia đình thân yêu của mình đang sống trong một ngôi nhà mới, to và đẹp hơn rất nhiều. Vòi nước lúc nào cũng sẵn sàng, và chúng tôi có thể chơi thỏa thích, ngay dưới tầng một mà không bị ai làm phiền. Nhưng cái sân nhỏ và bể nước cũ sẽ luôn được ưu ái đặt riêng một góc trong tâm hồn tôi, vừa đủ để mỗi khi những giọt mưa mùa hè rơi, tôi lại được gió thổi về nơi ấy, nơi bình yên theo cách thật kì lạ…

LÊ NGUYỆT HẰNG

(Số 212, phố Trần Đăng Ninh, thị trấn Vân Đình, Ứng Hòa, Hà Nội)

Ảnh minh họa từ Internet

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

Ký ức mùa Hè của tôi: Nhớ dàn đồng ca của riêng mùa hạ, kẻ thì lạ người phải chia xa

HHT - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.