“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Lời tỏ tình may mắn chẳng muộn màng

“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Lời tỏ tình may mắn chẳng muộn màng
HHT - “Tớ thích cậu. Cũng thích cậu.” Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. “Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu.”

“Alo… Ai vậy?”

“Alo…” Tôi nghe được giọng mình nghẹn ngào dù bản thân đã cố kiềm những giọt nước mắt.

“Ủn đấy à? Phải Ủn không? Chuyện gì mà gọi đêm hôm thế?”

“Tớ thích cậu. Cũng thích cậu.” Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. “Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu.”

Ảnh minh họa: phim Love, Rosie.

Người ta thường bảo, phải ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, con người mới thấm thía cái gọi là “tiếc nuối”. Trước đây, khi nghe câu nói này, tôi chỉ nghĩ đơn giản, tiếc ở đây là tiếc cái tuổi trẻ, cái tương lai, tiếc những thứ phía trước mình chẳng bao giờ có cơ hội trải nghiệm. Phải đến khi chính mình lâm vào tình huống đó, tôi - một cô gái dám nghĩ dám làm - mới nhận ra bản thân lại đau đáu tiếc nuối vì một thứ chưa làm trong quá khứ.

Cậu ấy là người bạn tuổi thanh xuân, là “trúc mã” của tôi từ khi tóc còn để chỏm. Chúng tôi sánh bước bên nhau qua những năm tháng thăng trầm tuổi học trò, vui có, buồn có, giận hờn có. Dù chuyện gì xảy ra, cuối cùng chúng tôi cũng trở về bên nhau như lẽ tự nhiên vẫn thế. Chẳng điều gì có thể chia cắt chúng tôi.

Ảnh minh họa: phim Love, Rosie.

Lúc ranh giới giữa tình bạn và tình yêu vốn đã mỏng manh chính thức bị phá vỡ, cậu ấy cầm tay tôi đầy trân trọng mà chân thành bày tỏ.

“Tớ thích cậu, từ nhỏ rồi. Mình, bên nhau nhé?”

Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng nắng kéo một vệt dài trên sườn mặt cậu, lòng chợt rối bời. Tuổi trẻ là cho phép dại khờ, mà dại khờ của tôi ở những năm thanh xuân ấy là dùng sự im lặng đến vô vọng mà từ chối cậu. Chúng tôi trở lại làm bạn, nhưng có gì đó đã đổi thay.

Mãi đến khi thấy cậu cười với người con gái khác, tôi mới đớn đau nhận ra tôi chỉ muốn cậu dành nụ cười đó cho riêng tôi. Chỉ mình tôi. Nhưng ông trời như muốn trừng phạt sự ngu ngốc của tôi thuở trước, tôi buộc phải sang Mỹ định cư cùng gia đình.

Ảnh minh họa: phim Love, Rosie.

Lời thổ lộ tôi nợ cậu những năm tháng tuổi trẻ mãi chẳng thốt thành câu. Nói ích gì khi đã quá muộn, khi chúng tôi rồi sẽ mỗi người một đầu cầu Trái Đất. Tôi giấu nhẹm trái tim rỉ máu mà nói lời biệt ly. Cậu chẳng bao giờ biết được, tôi của những năm tuổi trẻ ấy, đã thầm thương cậu ấy thật nhiều.

Cuộc sống bên Mỹ chưa bao giờ là dễ dàng. Tôi nhớ cậu ấy quay quắt, chỉ muốn trong phút chốc được nhào vào vòng ôm ấm áp và ân cần của cậu. Những cuộc gọi và những tin nhắn vội vàng càng làm nỗi nhớ của tôi như nhánh hoa hồng đâm vào xương tuỷ, đau đớn đến diết da.

Khoảnh khắc chiếc xe tải phía trước đâm sầm vào ghế phụ của tôi là khoảnh khắc dài nhất trong cuộc đời này. Dài như một đời người. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy, ký ức về cậu ấy vần vũ trong trí óc tôi như những thước phim quay chậm. Cậu ấy cười, cậu ấy nhéo má tôi, cậu ấy khẽ cốc đầu tôi. Giây phút ấy tôi nhận ra thứ mình nuối tiếc nhất không phải là tương lai, mà là lời thổ lộ mình nợ cậu năm ấy. Nợ cậu cả một thanh xuân.

Ảnh minh họa: phim Love, Rosie.

“Cậu đừng khóc. Có chuyện gì vậy? Tại sao tự dưng lại nói thế?”

Tại sao ư? Tại vì khoảnh khắc hồi sinh từ phòng phẫu thuật, tôi chỉ muốn thực hiện điều cuối cùng mình hối tiếc nhất.

“Đừng khóc nữa.”

Tôi vẫn chỉ im lặng.

“Đừng khóc mà. Tôi vẫn luôn chờ cậu. Tôi, vẫn thương cậu lắm…”

Cảm ơn cậu, vì vẫn luôn chờ tôi.

(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com

MỚI - NÓNG

Có thể bạn quan tâm

Bước vào Vũ trụ Galileo qua ngòi bút của "ông hoàng trinh thám" Higashino Keigo

Bước vào Vũ trụ Galileo qua ngòi bút của "ông hoàng trinh thám" Higashino Keigo

HHT - “Thám tử Galileo” là một trong những nhân vật thám tử nổi tiếng của dòng văn trinh thám châu Á, được sáng tạo bởi nhà văn Nhật Bản Higashino Keigo. Có nhiều vụ án tưởng chừng không thể tìm ra được thủ phạm đã được “Thám tử Galileo” đưa ra ánh sáng một cách ly kỳ trong một số đầu sách đã xuất bản dưới đây.
Chuyện nhà Tí: Cuốn sách kể những điều dung dị của nhà văn Phan Thị Vàng Anh

Chuyện nhà Tí: Cuốn sách kể những điều dung dị của nhà văn Phan Thị Vàng Anh

HHT - Không kịch tính, không cố ý gây sốc, Chuyện nhà Tí (và nhiều chuyện nhà khác) đơn giản là những câu chuyện đời thường nhưng lại mang đến nhiều suy tư. Đọc để thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều thú vị ngay trong những điều nhỏ bé nhất. Nhưng trên hết, nó nhắc ta nhớ rằng, ai cũng vật lộn với những câu chuyện như thế mỗi ngày.
Chuyện ở quán canh hầm 24h: Khám phá nhân duyên Việt - Hàn đáng yêu

Chuyện ở quán canh hầm 24h: Khám phá nhân duyên Việt - Hàn đáng yêu

HHT - "Chuyện ở quán canh hầm 24h" là tản văn gói ghém những câu chuyện nhân duyên dễ thương xuyên suốt các chuyến bay Việt Nam và Hàn Quốc, được nhà văn QinS-eoul chắp bút sau 3 năm “ở ẩn”. QinS-eoul cũng chính là cây bút đứng sau những bài viết của chuyên mục Bánh Dày & Bánh Tteok quen thuộc trên báo Hoa Học Trò.