Chắc có lẽ ai cũng có một nơi để nhớ, để thương, để vấn vương và để quay về. Những miền xa của dòng kí ức, những miền nhớ của tuổi thơ, những miền thương của sự tần tảo chăm sóc, những vấn vương của thơ dại một thời…
Tôi vẫn hay để mình quay lại chốn cũ để hong khô kỉ niệm của thời thơ ấu. Nơi ấy là con đường ngập tràn nắng và hoa, thoang thoảng trong gió mùi hoa thơm cỏ dại, mùi ngai ngái của vị đồng quê, mùi ngọt ngào của cánh đồng lúa đương thì con gái, mùi của vị phù sa thấm mặn đời người.
Nơi đó có cây khế sau nhà bóng tròn mát rượi, thảm hoa tím li ti trải đầy mặt đất, cánh xoay tròn theo chiều gió. Có hàng xoan đào phủ rợp lối đi, che mát cả ngôi nhà như một miền cổ tích. Có cây ổi bát góc trái sân vườn mà buổi trưa nào cũng trốn má không ngủ lẻn ra vắt vẻo hái những trái vừa chín thưởng thức, những quả ổi chi chít dấu bấm của ngón tay đã để lại sẹo lồi lõm. Có hàng chè tàu ngăn cách hai nhà nhưng trưa nào cũng có kẻ chui qua tâm sự - tậm sự cùng ổi với khế mà thôi.
Nơi ấy tình bạn nảy nở khi chúng tôi nắm chặt tay nhau đến trường. Nơi ấy chứng kiến bao lần vồ ếch nghếch mặt lên cười để che giấu sự mắc cỡ trong lòng. Mưa như một phần trong tình bạn ấy, che chung chiếc áo mưa về đến nhà ướt không sót chỗ nào. Thế rồi bạn và tôi lại có hai lối đi riêng nhưng tình bạn ấy vẫn không hề thay đổi.
Nơi ấy có tình yêu chan chứa bao la. Nơi tôi đã lớn không trong vòng tay của mẹ, sự che chở của ba. Tiếng léo nhéo mỗi sớm mai thức dậy đến trường, tiếng càm ràm mỗi lần tôi chểnh mảng, tiếng cười giòn tan trong mỗi bữa cơm chiều, tiếng lách cách của chiếc đồng hồ thời gian như một lời tự nhắc, lời quê hương trong tiếng mẹ ru hời.
Cuối năm rồi lạc bước về chốn xưa, tôi bồi hồi nhớ lại kỉ niệm cũ tưởng đã vùi sâu vào quên lãng, những nét chữ run run ngờ nghệch của buổi ban đầu mới biết thích người ta. Lá thư ấy vẫn còn nhưng nét chữ phai mờ theo năm tháng, người chẳng thể nào đọc được vì tớ có gởi đi đâu. Có lẽ vì thế mà chúng ta cứ ngập ngừng trong khoảng không của riêng mình. Chỉ có tâm hồn chao đảo những lúc nghe tin “người ấy” có người khác rồi, thẫn thờ nhưng có dám thổ lộ đâu. Chừ nhớ lại thấy bồi hồi xao xuyến…
Lặng lẽ tìm những vạt hoa mười giờ trước hàng hiên, tìm đám cỏ cú, cỏ mực lẫn trong đó là bụi gai xấu hổ thân đầy gai cắm nhọn bên hông nhà. Tìm một chút thanh bình của quê hay tìm một chút cội nguồn trong nỗi nhớ. Bên đám hoa cỏ ấy bây giờ là hàng rào kiên cố theo chương trình nông thôn mới của quốc gia. Ngoài rào vẫn có những nụ hoa đơm bông khoe sắc, lung linh dưới nắng. Nhưng sao tôi vẫn thích hàng chè tàu ngăn ngắt một màu xanh quấn quanh là những sợi tơ hồng đậm chất hoang dã, vẫn thích vị cay nồng của hương cỏ, vị dịu ngọt của hương lúa quê hương.
Về lại chốn xưa ngày ấy - bây giờ, cảnh và người đã thay đổi hơn xưa. “Người ấy” cũng lần theo dấu cũ để quay về, ta lại chạm nhau trên bờ đê xanh ngát, lướt qua trong vội vàng chỉ có gió mang theo lời thì thầm năm ấy… Dòng chảy của kí ức vẫn đắm chìm trong tôi. Tiếng loa vang lên “Ngày ấy đâu rồi, cho tôi tìm lại, một thời ấu thơ… những câu chuyện cổ…” trong đó có câu chuyện của chúng tôi - những đứa trẻ của ngày ấy và bây giờ.
(Chi tiết về cuộc thi viết “Những mốc thời gian hạnh phúc” có thể xem tại đây. Hoặc gửi bài viết về địa chỉ email cuocthiviet.h2t@gmail.com)