HHTO - Một ngày mưa, bà nội quyết định mở hũ mật hoa bưởi trước sự háo hức và ngóng trông của tôi. Vừa mới mở nắp, hương thơm nhè nhẹ đã bay lên, hương bưởi đọng lại trong ký ức vài tháng trước tỏa ra. Hai bà cháu cứ nhâm nhi ly mật ong hoa bưởi, ngắm trời mưa...
HHTO - Vườn trái cây của nội thân thuộc với tôi là thế nhưng tôi lại chẳng nhớ đã bao giờ tôi phụ nội chăm vườn chăm cây hay không? Tôi chỉ nhớ những mùa quả chín. Còn những mùa còn lại, tôi đã để chúng ở đâu trong ký ức nhỉ?
HHTO - Nắng chuyển mùa chớm hè làm tôi nhớ thiết tha cái bóng mát nơi gốc điều. Nhớ mùi hương thoang thoảng của trái điều chín, thèm tô canh điều má nấu, và những món ăn khắc dấu mãi tuổi ấu thơ.
HHTO - Tôi như hòa mình cùng cơn mưa đầu mùa, nhìn rõ cây lá tươi mát, mơn mởn xanh đang đâm chồi nẩy lộc. Thì ra con bù rầy khác hẳn con gián, tôi đã dám cầm đôi cánh cứng của nó thổi phù phù, nó bay tạo gió mát như cái quạt mini.
HHTO - Đầy ngẫu hứng, rực rỡ sắc màu và đậm tinh thần mùa lễ hội - đó là những gì ngắn gọn nhất để nói về show diễn "Ký ức tuổi thơ" của bộ đôi nhà thiết kế VUNGOC&SON.
HHTO - Mỗi khi Hè tới, tôi thường nôn nao nhớ về nơi có mảnh vườn rộng lớn với vô vàn cây trái đang vào mùa quả chín, và ước ao được đứng giữa khu vườn để ăn thỏa thuê cây trái như lúc bé thơ.
HHTO - Mỗi lần trở về quê hay hoài niệm chút quá khứ của mình nơi thôn quê, tôi vẫn luôn thấy bóng dáng của căn bếp tranh vách đất thân thiết ấy hiện hữu trong tâm trí. Đó là cả một thời nghèo khó nhưng ấm áp, không bao giờ có thể quên căn bếp tranh vách đất với rơm rạ mịt mùng tro bụi…
HHTO - Thu sang, mùa cốm về, những lúc này tôi thường hoài niệm nhớ về những ngày ấu thơ, và ước mong được trở lại để chế biến và ăn thỏa thích món cốm quê mộc mạc, bình dị và tuyệt ngon ngày ấy…
HHTO - Giờ tôi đã 17 tuổi rồi. Tôi không còn là cô bé lớp 3, lớp 6 nữa. Chị Minh Hằng nằm lại trong ngăn kéo kí ức tuổi thơ. Lắm lúc, nghe được một bài hát xưa của chị Minh Hằng ở đâu đó, những kí ức lại ùa về…
HHTO - Ngày ấy có một con bé 5 tuổi mê mẩn con đường Trúc đạp xe hàng ngày từ nhà tới nơi bán sách, hiên nhà Trúc với những bức tường sứt mẻ, cũ kỹ có chiếc ghế đu tự làm… trong “Bỗng dưng muốn khóc”.