HHTO - Sau 3 tháng tổ chức, cuộc thi nhận về hơn 700 sản phẩm ở cả hai thể loại Viết và Vẽ. Mỗi bài dự thi đều có những câu chuyện và góc nhìn riêng, được bạn đọc đúc kết sau khi đọc sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
HHTO - Tôi thích mọi thứ ở cậu, thích màu áo thiên thanh cậu, thích chiếc lúm hằn sâu mỗi khi cậu cười, thích ánh mắt cười của cậu và cả cách cậu gọi tên tôi. Một chút dịu dàng, một chút ân cần, một chút trầm khàn, một chút ấm áp, vạn phần rung rinh.
HHTO - Cậu biết không, một vạn lần toan tính của tớ chỉ để có được một lần chạm mặt cậu, một ngàn nỗi nhớ mong của tớ chỉ là để có một lần chạm mắt nhau.
HHTO - Tôi trộm nhìn em đã nhiều lần, rộn ràng trong lòng mà phải cố lạnh tanh ngoài mặt. Có lẽ em được nhiều người thích lắm, tôi cứ dặn lòng thế, cố mà dừng nỗi tương tư. Nhưng tình cảm cứ như lá phải xanh và phượng hồng phải đỏ, rất tự nhiên mà tôi càng thích em.
HHTO - Thật kì lạ rằng cứ mỗi khi lục lọi những kí ức về mùa Hè năm ấy, tôi đều nhớ về những ngày nắng rất đẹp. Phải chăng mùa Hè ấy không mưa bao giờ? Hay mưa mà tôi không nhớ. Vì tôi chỉ nhớ về nàng thôi…
HHTO - Khi đó, người trên sân khấu ca vang khúc tình ca “Đôi Bờ”, em dưới khán đài trầm mình chìm đắm vào lời ca người xướng. Nào ngờ được rằng thật lâu về sau, hai ta lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện lúc xưa.
HHTO - Tớ gặp cậu lần đầu vào một chiều cuối Thu, tớ đạp xe trên đường mòn đến lớp, mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà vô tình va vào một chàng trai trên đường. Cậu là người con trai đầu tiên dịu dàng với tớ.
HHTO - Ngày thứ 103, mùa Thu năm tôi 17 tuổi. Tôi đem lòng thích một người, thầm lặng như nước, lặng lẽ như hoa tường vi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại thích một người đến thế.
HHTO - Sau lần đầu tổ chức rất thành công, cuộc thi đầy cảm xúc “Mối tình đầu năm ấy” đã trở lại với nhiều hình thức dự thi hơn. Mời bạn cầm bút và cả máy ảnh lên để cùng tham gia nhé!
HHT - Bạn đã sẵn sàng cầm bút lên và tham gia cuộc thi viết hấp dẫn nhất từ trước đến nay trên Thiên Thần Nhỏ để nhận được những phần quà bất ngờ chưa?
HHTO - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.
HHTO - Kết thúc mùa Hè tuổi mười tám cũng là kết thúc tuổi thơ của chúng tôi. Đi cùng niềm háo hức là nỗi tiếc nuối, đi cùng niềm hy vọng là chút lo sợ. Mùa Hè năm ấy, rộn rã mà yên ả, hân hoan mà trầm lắng, rực rỡ mà u hoài.
HHTO - Năm nay mùa Hè chào đón tôi bằng cánh đồng ươm nắng, những con diều lả lướt bay trong nền trời xanh rộng và khói bếp thân thương. Mùa Hè quê ngoại, nơi tôi tìm thấy được sự yên bình trong chính bản thân.
HHTO - Đất trời “chuyển mình” sang sắc vàng gợi lại ký ức tuổi thơ, chiều chiều ra sông tắm mát, ra đồng bắt tôm, cá làm quà mang về và nghe tiếng mẹ à ơi…
HHTO - Các cậu của mười hai năm ấy, sẽ khác với các cậu sau này. Ai đó sẽ sung túc đủ đầy, ai đó sẽ ngao du bốn phương, ai đó sẽ thành danh lập nghiệp. Nhưng tớ biết chắc đấy, tất cả cũng không thể đổi lại được buổi chiều tan trường cả bọn dắt tay nhau băng qua những con phố quen thuộc rong chơi...
HHTO - Để trong cơn mưa đầu mùa Hạ, mang tới cho người một chiếc ô, không phải câu “em đừng dầm mưa nhé”. Và để khi người yếu ớt nói muốn chia tay, anh ôm người thật chặt, không phải, “ừ, miễn em vui”. Em nào có vui…