HHT - Có lẽ sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy chưa đủ niềm tin vào bản thân, chưa đủ yêu thương chính mình, và vì thế mà chúng ta tự ti. Những người yêu thương chúng ta khi đó sẽ trở thành người thắp đèn, thắp lên cho chúng ta thứ ánh sáng để chúng ta nhận ra mình cũng có thể tỏa sáng, thậm chí là lấp lánh.
HHT - Mình thích cách thể hiện tình cảm bằng nắm tay. Nó vừa đủ, vừa phải, mà lại rất thân mật. Nắm tay như một cách thể hiện nỗ lực của mình. Mình dần hiểu ra, duyên là do trời mang đến, còn phận là do mình quyết định.
HHT - Đôi khi mình cũng thầm cảm ơn em bé 7 tuổi khi xưa đã không ngại ngần mấy vết trầy trên chân, cũng cảm ơn em gái 16 tuổi đã không bị thứ cảm giác sợ sệt mơ hồ cản bước. Để những chuyến xe rong ruổi đã đưa mình đến rất nhiều nơi.
HHT - Tôi là kẻ mộng mơ, và trong thế giới này, chúng ta mơ rất nhiều thứ. Ta mơ về cuộc sống đáng sống, ta mơ về những vùng trời mới, ta mơ rằng mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp. Còn tôi từ ngày gặp em bé hướng dương, có lẽ nhen nhóm thêm một giấc mơ khác...
HHT - Cuốn sách của “nam thần tản văn” Lư Tư Hạo tập trung khai thác về những khổ đau và vấp ngã trong tình yêu. Đây là cuốn sách gối đầu giường giúp các bạn độc giả dũng cảm bước đi ở tháng năm tuổi trẻ đầy chông gai.
HHT - Khi tuổi trẻ trải qua những tháng ngày tăm tối và buồn bã, chúng ta sẽ học được cách mạnh mẽ và tìm kiếm niềm vui trong những điều nhỏ bé đời thường. Hy vọng em sẽ sớm tìm lại tia nắng trong nụ cười và ánh mắt của mình.
HHT - Hồi đó, tôi cứ nghĩ má là nàng tiên thứ chín bị mất đôi cánh phải ở lại trần gian. Tôi tìm trong tủ quần áo xem ba có giấu đôi cánh nào của má, tôi sẽ đem đi đốt để má khỏi bay về trời.
HHT - Mình thấy trên đời có nhiều mối quan hệ diệu kỳ ghê, như chị em gái với nhau. Có một người chị - em giống như có thêm một người bạn vậy. Lúc buồn có người để mình kể lể, hay khi vui cũng có đứa để đèo nhau đi mua ly trà sữa trân châu…
HHT - Tết về làm nó nhớ mùi khói từ chiếc lò đất của mẹ lúc nhóm lò nấu món thịt kho hột vịt. Mùi của con khô cá lóc nướng đã chín trên đống than đỏ, tứa cả nước miếng, tính ăn vụng mấy miếng…
HHT - Dạo gần đây, tôi xem lại lần thứ n bộ phim đã khiến tôi một thời mê mẩn - “Reply 1988”. Mặc dù đã coi nhiều lần, nhưng cảm xúc dường như vẫn còn rất mới, và mọi chi tiết của phim vẫn khiến tôi vừa mới cười đó đã rơi nước mắt.
HHT - Tôi thích mọi thứ ở cậu, thích màu áo thiên thanh cậu, thích chiếc lúm hằn sâu mỗi khi cậu cười, thích ánh mắt cười của cậu và cả cách cậu gọi tên tôi. Một chút dịu dàng, một chút ân cần, một chút trầm khàn, một chút ấm áp, vạn phần rung rinh.
HHT - Năm nào cũng vậy, khi tiết trời ở vào lúc giao thời giữa mùa mưa và mùa khô, nghĩa là khoảng đầu tháng 11 âm lịch, những đám lau sậy đến mùa trổ hoa. Mỗi khi tới mùa cây sậy khoe sắc đưa hương, tôi lại nhớ về một thời ấu thơ với biết bao kỷ niệm gắn liền với những bông hoa sậy bình dị phất phơ trong gió…
HHT - Mỗi khi Hè tới, tôi thường nôn nao nhớ về nơi có mảnh vườn rộng lớn với vô vàn cây trái đang vào mùa quả chín, và ước ao được đứng giữa khu vườn để ăn thỏa thuê cây trái như lúc bé thơ.
HHT - Mỗi lần trở về quê hay hoài niệm chút quá khứ của mình nơi thôn quê, tôi vẫn luôn thấy bóng dáng của căn bếp tranh vách đất thân thiết ấy hiện hữu trong tâm trí. Đó là cả một thời nghèo khó nhưng ấm áp, không bao giờ có thể quên căn bếp tranh vách đất với rơm rạ mịt mùng tro bụi…
HHT - Diễn viên Minh Dự cho biết, dự án thiện nguyện kỷ niệm cột mốc cuốn sách “Mình Ngồi Xuống Kể Tổn Thương Trong Lòng” vừa cán mốc 3 vạn bản in được vận hành hoàn toàn bằng tiền nhuận bút và thu nhập cá nhân của anh.
HHT - Bà dặn mẹ cẩn thận rằng, phải đưa nó cho tôi, bảo tôi lấy nó để mua điện thoại mới. Số tiền tuy chẳng có nhiều, cũng chưa đủ để mua một chiếc điện thoại, nhưng là tất cả mà bà nội dành dụm.
HHT - Chỉ được sống theo cách mình ước thôi đã thật khó rồi, em không cần sống theo cách người khác muốn ở em. Em vĩnh viễn là một đoá hoa, dẫu có là đóa hoa mang sắc lạnh hay ưu buồn, thì vẫn là đoá hoa xinh đẹp và lộng lẫy nhất tôi từng thấy trên thế gian này.
HHT - Hóa ra có lúc, nụ cười lại là thứ xa xỉ đến vậy, nhất là trong thời điểm này. Nhưng bố đã gửi đến tôi và mẹ tinh thần cực kỳ tích cực thông qua vườn rau nhỏ mà xanh mướt của ông, như những viên vitamin diệu kỳ.
HHT - Trải qua nỗi đau, bạn sẽ kiên cường hơn. Trải qua nỗi cô đơn, bạn sẽ yêu thương bản thân hơn. Trải qua mất mát, bạn sẽ trân trọng điều mình đang có. Trải qua thất bại, bạn sẽ biết con đường để đi tới thành công.
HHT - Mỗi người đều là một bông hoa. Không bao giờ là quá muộn để trở thành chính mình. Và những đóa hoa sẽ luôn nở nếu đủ những điều kiện cần, dù có muộn.
HHT - Mình không hy vọng được gặp lại đông đủ đám bạn, chỉ mong sao tụi nó mai này được hạnh phúc. Hạnh phúc với con đường mà tụi nó đã chọn, hạnh phúc với tất cả những gì tụi nó đã, đang, và sẽ làm. Vì tụi nó, thật ra, cũng đã cố gắng rất nhiều rồi.
HHT - Ra đời năm 2012, "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" trở thành cuốn sách gối đầu giường của rất nhiều bạn trẻ và đã lập kỷ lục khi được tái bản 30 lần. Vừa qua, cuốn sách này đã chính thức ra mắt phiên bản sách nói.
HHT - Em mơ mình nắm tay nhau xuống phố trong cái rét nàng Bân sắc ngọt, em bẽn lẽn luồn tay vào túi áo anh để gió lạnh buốt hơi thôi vờn tái tê từng cánh áo. Mình yêu đương khi Hà Nội vẫn vận hành theo cách riêng vốn có.
HHT - Anh là một chàng trai bình thường, thật sự chả có gì đặc biệt, cũng không phải là người đẹp trai hay nổi tiếng trong trường được nhiều người thích. Nhưng anh đã làm em từng thích anh.
HHT - Người tôi thầm thích, giờ cậu ấy đang ở đâu, làm gì, trông ra sao, tôi thật sự rất tò mò. Đã quá lâu không gặp, tôi ít nhiều đã chẳng còn nhớ rõ những khoảnh khắc chúng tôi ở cạnh nhau, những lời cậu nói, những việc cậu làm.
HHT - Cành phượng hồng đã quên màu sắc thắm. Chú ve sầu đã chìm vào giấc ngủ. Mùa Thu len lỏi khắp nơi, vào sâu tận hang cùng ngõ hẹp. Chúng tôi đã đón một cái Tết dài chưa từng có. Đã có một mùa Hè muộn chưa từng xảy ra.