HHT - Có lẽ sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy chưa đủ niềm tin vào bản thân, chưa đủ yêu thương chính mình, và vì thế mà chúng ta tự ti. Những người yêu thương chúng ta khi đó sẽ trở thành người thắp đèn, thắp lên cho chúng ta thứ ánh sáng để chúng ta nhận ra mình cũng có thể tỏa sáng, thậm chí là lấp lánh.
HHT - Mình thích cách thể hiện tình cảm bằng nắm tay. Nó vừa đủ, vừa phải, mà lại rất thân mật. Nắm tay như một cách thể hiện nỗ lực của mình. Mình dần hiểu ra, duyên là do trời mang đến, còn phận là do mình quyết định.
HHT - Đôi khi mình cũng thầm cảm ơn em bé 7 tuổi khi xưa đã không ngại ngần mấy vết trầy trên chân, cũng cảm ơn em gái 16 tuổi đã không bị thứ cảm giác sợ sệt mơ hồ cản bước. Để những chuyến xe rong ruổi đã đưa mình đến rất nhiều nơi.
HHT - Tôi là kẻ mộng mơ, và trong thế giới này, chúng ta mơ rất nhiều thứ. Ta mơ về cuộc sống đáng sống, ta mơ về những vùng trời mới, ta mơ rằng mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp. Còn tôi từ ngày gặp em bé hướng dương, có lẽ nhen nhóm thêm một giấc mơ khác...
HHT - Khi tuổi trẻ trải qua những tháng ngày tăm tối và buồn bã, chúng ta sẽ học được cách mạnh mẽ và tìm kiếm niềm vui trong những điều nhỏ bé đời thường. Hy vọng em sẽ sớm tìm lại tia nắng trong nụ cười và ánh mắt của mình.
HHT - Hồi đó, tôi cứ nghĩ má là nàng tiên thứ chín bị mất đôi cánh phải ở lại trần gian. Tôi tìm trong tủ quần áo xem ba có giấu đôi cánh nào của má, tôi sẽ đem đi đốt để má khỏi bay về trời.
HHT - Mình thấy trên đời có nhiều mối quan hệ diệu kỳ ghê, như chị em gái với nhau. Có một người chị - em giống như có thêm một người bạn vậy. Lúc buồn có người để mình kể lể, hay khi vui cũng có đứa để đèo nhau đi mua ly trà sữa trân châu…
HHT - Tết về làm nó nhớ mùi khói từ chiếc lò đất của mẹ lúc nhóm lò nấu món thịt kho hột vịt. Mùi của con khô cá lóc nướng đã chín trên đống than đỏ, tứa cả nước miếng, tính ăn vụng mấy miếng…
HHT - Dạo gần đây, tôi xem lại lần thứ n bộ phim đã khiến tôi một thời mê mẩn - “Reply 1988”. Mặc dù đã coi nhiều lần, nhưng cảm xúc dường như vẫn còn rất mới, và mọi chi tiết của phim vẫn khiến tôi vừa mới cười đó đã rơi nước mắt.
HHT - Tôi thích mọi thứ ở cậu, thích màu áo thiên thanh cậu, thích chiếc lúm hằn sâu mỗi khi cậu cười, thích ánh mắt cười của cậu và cả cách cậu gọi tên tôi. Một chút dịu dàng, một chút ân cần, một chút trầm khàn, một chút ấm áp, vạn phần rung rinh.
HHT - Năm nào cũng vậy, khi tiết trời ở vào lúc giao thời giữa mùa mưa và mùa khô, nghĩa là khoảng đầu tháng 11 âm lịch, những đám lau sậy đến mùa trổ hoa. Mỗi khi tới mùa cây sậy khoe sắc đưa hương, tôi lại nhớ về một thời ấu thơ với biết bao kỷ niệm gắn liền với những bông hoa sậy bình dị phất phơ trong gió…
HHT - Cậu biết không, một vạn lần toan tính của tớ chỉ để có được một lần chạm mặt cậu, một ngàn nỗi nhớ mong của tớ chỉ là để có một lần chạm mắt nhau.
HHT - Tôi trộm nhìn em đã nhiều lần, rộn ràng trong lòng mà phải cố lạnh tanh ngoài mặt. Có lẽ em được nhiều người thích lắm, tôi cứ dặn lòng thế, cố mà dừng nỗi tương tư. Nhưng tình cảm cứ như lá phải xanh và phượng hồng phải đỏ, rất tự nhiên mà tôi càng thích em.
HHT - Thật kì lạ rằng cứ mỗi khi lục lọi những kí ức về mùa Hè năm ấy, tôi đều nhớ về những ngày nắng rất đẹp. Phải chăng mùa Hè ấy không mưa bao giờ? Hay mưa mà tôi không nhớ. Vì tôi chỉ nhớ về nàng thôi…
HHT - Khi đó, người trên sân khấu ca vang khúc tình ca “Đôi Bờ”, em dưới khán đài trầm mình chìm đắm vào lời ca người xướng. Nào ngờ được rằng thật lâu về sau, hai ta lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện lúc xưa.
HHT - Ngày thứ 103, mùa Thu năm tôi 17 tuổi. Tôi đem lòng thích một người, thầm lặng như nước, lặng lẽ như hoa tường vi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại thích một người đến thế.
HHT - Mỗi khi Hè tới, tôi thường nôn nao nhớ về nơi có mảnh vườn rộng lớn với vô vàn cây trái đang vào mùa quả chín, và ước ao được đứng giữa khu vườn để ăn thỏa thuê cây trái như lúc bé thơ.
HHT - Mỗi lần trở về quê hay hoài niệm chút quá khứ của mình nơi thôn quê, tôi vẫn luôn thấy bóng dáng của căn bếp tranh vách đất thân thiết ấy hiện hữu trong tâm trí. Đó là cả một thời nghèo khó nhưng ấm áp, không bao giờ có thể quên căn bếp tranh vách đất với rơm rạ mịt mùng tro bụi…
HHT - Sau lần đầu tổ chức rất thành công, cuộc thi đầy cảm xúc “Mối tình đầu năm ấy” đã trở lại với nhiều hình thức dự thi hơn. Mời bạn cầm bút và cả máy ảnh lên để cùng tham gia nhé!
HHT - Bạn đã sẵn sàng cầm bút lên và tham gia cuộc thi viết hấp dẫn nhất từ trước đến nay trên Thiên Thần Nhỏ để nhận được những phần quà bất ngờ chưa?
HHT - Lạ thay, ngay lúc này, tôi lại nhớ hình dáng của ve, tiếng kêu của chúng. Con người ta chỉ thấy nhớ và nuối tiếc một thứ gì đó khi nó không còn tồn tại xung quanh ta nữa. Thật vậy, khi viết những dòng chữ này, tôi ao ước được chạm tay vào đôi cánh mỏng của chúng thêm một lần nữa.
HHT - Kết thúc mùa Hè tuổi mười tám cũng là kết thúc tuổi thơ của chúng tôi. Đi cùng niềm háo hức là nỗi tiếc nuối, đi cùng niềm hy vọng là chút lo sợ. Mùa Hè năm ấy, rộn rã mà yên ả, hân hoan mà trầm lắng, rực rỡ mà u hoài.
HHT - Năm nay mùa Hè chào đón tôi bằng cánh đồng ươm nắng, những con diều lả lướt bay trong nền trời xanh rộng và khói bếp thân thương. Mùa Hè quê ngoại, nơi tôi tìm thấy được sự yên bình trong chính bản thân.
HHT - Đất trời “chuyển mình” sang sắc vàng gợi lại ký ức tuổi thơ, chiều chiều ra sông tắm mát, ra đồng bắt tôm, cá làm quà mang về và nghe tiếng mẹ à ơi…
HHT - Các cậu của mười hai năm ấy, sẽ khác với các cậu sau này. Ai đó sẽ sung túc đủ đầy, ai đó sẽ ngao du bốn phương, ai đó sẽ thành danh lập nghiệp. Nhưng tớ biết chắc đấy, tất cả cũng không thể đổi lại được buổi chiều tan trường cả bọn dắt tay nhau băng qua những con phố quen thuộc rong chơi...
HHT - Để trong cơn mưa đầu mùa Hạ, mang tới cho người một chiếc ô, không phải câu “em đừng dầm mưa nhé”. Và để khi người yếu ớt nói muốn chia tay, anh ôm người thật chặt, không phải, “ừ, miễn em vui”. Em nào có vui…