HHT - Có lẽ sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy chưa đủ niềm tin vào bản thân, chưa đủ yêu thương chính mình, và vì thế mà chúng ta tự ti. Những người yêu thương chúng ta khi đó sẽ trở thành người thắp đèn, thắp lên cho chúng ta thứ ánh sáng để chúng ta nhận ra mình cũng có thể tỏa sáng, thậm chí là lấp lánh.
HHT - Mình thích cách thể hiện tình cảm bằng nắm tay. Nó vừa đủ, vừa phải, mà lại rất thân mật. Nắm tay như một cách thể hiện nỗ lực của mình. Mình dần hiểu ra, duyên là do trời mang đến, còn phận là do mình quyết định.
HHT - Tôi là kẻ mộng mơ, và trong thế giới này, chúng ta mơ rất nhiều thứ. Ta mơ về cuộc sống đáng sống, ta mơ về những vùng trời mới, ta mơ rằng mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp. Còn tôi từ ngày gặp em bé hướng dương, có lẽ nhen nhóm thêm một giấc mơ khác...
HHT - Khi tuổi trẻ trải qua những tháng ngày tăm tối và buồn bã, chúng ta sẽ học được cách mạnh mẽ và tìm kiếm niềm vui trong những điều nhỏ bé đời thường. Hy vọng em sẽ sớm tìm lại tia nắng trong nụ cười và ánh mắt của mình.
HHT - Hồi đó, tôi cứ nghĩ má là nàng tiên thứ chín bị mất đôi cánh phải ở lại trần gian. Tôi tìm trong tủ quần áo xem ba có giấu đôi cánh nào của má, tôi sẽ đem đi đốt để má khỏi bay về trời.
HHT - Mình thấy trên đời có nhiều mối quan hệ diệu kỳ ghê, như chị em gái với nhau. Có một người chị - em giống như có thêm một người bạn vậy. Lúc buồn có người để mình kể lể, hay khi vui cũng có đứa để đèo nhau đi mua ly trà sữa trân châu…
HHT - Dạo gần đây, tôi xem lại lần thứ n bộ phim đã khiến tôi một thời mê mẩn - “Reply 1988”. Mặc dù đã coi nhiều lần, nhưng cảm xúc dường như vẫn còn rất mới, và mọi chi tiết của phim vẫn khiến tôi vừa mới cười đó đã rơi nước mắt.
HHT - Tôi thích mọi thứ ở cậu, thích màu áo thiên thanh cậu, thích chiếc lúm hằn sâu mỗi khi cậu cười, thích ánh mắt cười của cậu và cả cách cậu gọi tên tôi. Một chút dịu dàng, một chút ân cần, một chút trầm khàn, một chút ấm áp, vạn phần rung rinh.
HHT - Năm nào cũng vậy, khi tiết trời ở vào lúc giao thời giữa mùa mưa và mùa khô, nghĩa là khoảng đầu tháng 11 âm lịch, những đám lau sậy đến mùa trổ hoa. Mỗi khi tới mùa cây sậy khoe sắc đưa hương, tôi lại nhớ về một thời ấu thơ với biết bao kỷ niệm gắn liền với những bông hoa sậy bình dị phất phơ trong gió…
HHT - Thật kì lạ rằng cứ mỗi khi lục lọi những kí ức về mùa Hè năm ấy, tôi đều nhớ về những ngày nắng rất đẹp. Phải chăng mùa Hè ấy không mưa bao giờ? Hay mưa mà tôi không nhớ. Vì tôi chỉ nhớ về nàng thôi…
HHT - Khi đó, người trên sân khấu ca vang khúc tình ca “Đôi Bờ”, em dưới khán đài trầm mình chìm đắm vào lời ca người xướng. Nào ngờ được rằng thật lâu về sau, hai ta lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện lúc xưa.
HHT - Ngày thứ 103, mùa Thu năm tôi 17 tuổi. Tôi đem lòng thích một người, thầm lặng như nước, lặng lẽ như hoa tường vi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại thích một người đến thế.
HHT - Mỗi khi Hè tới, tôi thường nôn nao nhớ về nơi có mảnh vườn rộng lớn với vô vàn cây trái đang vào mùa quả chín, và ước ao được đứng giữa khu vườn để ăn thỏa thuê cây trái như lúc bé thơ.
HHT - Mỗi lần trở về quê hay hoài niệm chút quá khứ của mình nơi thôn quê, tôi vẫn luôn thấy bóng dáng của căn bếp tranh vách đất thân thiết ấy hiện hữu trong tâm trí. Đó là cả một thời nghèo khó nhưng ấm áp, không bao giờ có thể quên căn bếp tranh vách đất với rơm rạ mịt mùng tro bụi…
HHT - Sau lần đầu tổ chức rất thành công, cuộc thi đầy cảm xúc “Mối tình đầu năm ấy” đã trở lại với nhiều hình thức dự thi hơn. Mời bạn cầm bút và cả máy ảnh lên để cùng tham gia nhé!
HHT - Bà dặn mẹ cẩn thận rằng, phải đưa nó cho tôi, bảo tôi lấy nó để mua điện thoại mới. Số tiền tuy chẳng có nhiều, cũng chưa đủ để mua một chiếc điện thoại, nhưng là tất cả mà bà nội dành dụm.
HHT - Chỉ được sống theo cách mình ước thôi đã thật khó rồi, em không cần sống theo cách người khác muốn ở em. Em vĩnh viễn là một đoá hoa, dẫu có là đóa hoa mang sắc lạnh hay ưu buồn, thì vẫn là đoá hoa xinh đẹp và lộng lẫy nhất tôi từng thấy trên thế gian này.
HHT - Năm lớp 9, cậu ấy nói thích tôi, tôi bảo mình coi cậu ấy là bạn. Lên cấp Ba, tôi sững sờ khi biết cậu có bạn gái. Hóa ra chỉ mình tôi nghĩ cậu ấy mãi thuộc về mình. Tôi vẫn mãi nghĩ về năm tháng ấy, về cậu bé lúc xưa ngây ngô nói thích tôi với vẻ ngượng ngùng.
HHT - Cả một đời, có lẽ mẹ là người duy nhất luôn sẵn sàng chờ đợi tôi. Mẹ chờ tôi xuất hiện trong bụng mẹ, chờ chín tháng mười ngày đến lúc tôi sinh ra. Mẹ chờ đến lúc tôi biết bò, biết ngồi để mẹ tranh thủ làm việc nhà sớm hơn một chút. Mẹ chờ tôi biết nói để gọi một tiếng “Mẹ”.
HHT - Hóa ra có lúc, nụ cười lại là thứ xa xỉ đến vậy, nhất là trong thời điểm này. Nhưng bố đã gửi đến tôi và mẹ tinh thần cực kỳ tích cực thông qua vườn rau nhỏ mà xanh mướt của ông, như những viên vitamin diệu kỳ.
HHT - Trải qua nỗi đau, bạn sẽ kiên cường hơn. Trải qua nỗi cô đơn, bạn sẽ yêu thương bản thân hơn. Trải qua mất mát, bạn sẽ trân trọng điều mình đang có. Trải qua thất bại, bạn sẽ biết con đường để đi tới thành công.
HHT - Tuổi học trò đến rồi đi, chúng ta ai rồi cũng sẽ khác. Nhưng tôi chắc rằng, thẳm sâu trong tâm hồn, ai cũng sẽ dành một góc riêng để lưu giữ tình bạn tuổi học trò.
HHT - Mỗi người đều là một bông hoa. Không bao giờ là quá muộn để trở thành chính mình. Và những đóa hoa sẽ luôn nở nếu đủ những điều kiện cần, dù có muộn.
HHT - Ánh nắng chói chang mùa Hạ cùng với dịch bệnh đang lây lan ngoài kia như tạo thành những song sắt vô hình giam cầm tôi trong chính căn nhà của mình. Nhưng mùa Hạ kỳ lạ này cũng đẩy tôi gần mẹ hơn.
HHT - Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng giữa Gangnam se lạnh, nhìn những bảng đèn điện đầy màu sắc rực sáng nhấp nháy trong đêm tối. Và có một người sẽ cười với tôi, xua tan đi giá lạnh mùa Đông.